Phó Tri Duyên vặn âm thanh TV ở mức tối đa, sau đó bước sang phòng khác.
“Tôi là gián điệp của Tần Kiêu bên bọn anh, mật danh là Ngọc Yết, sau khi anh ấy chết, tôi một mình trà trộn vào tổ chức của lão Khôn, ẩn nấp gần nửa năm.” Ngọc Yết nhàn nhạt giải thích: “Nửa năm này không biết phải liên lạc với ai, bọn tôi đã làm việc này trong một thời gian dài rồi, không dám tin tưởng ai.”
“Lúc nãy tình cờ thấy anh ở suối nước nóng, vừa nhìn là tôi đã nhận ra rồi, trong quá khứ anh và Tần Kiêu rất là thân thiết.”
Giọng người phụ nữ khàn khàn như màn đêm, trái tim Phó Tri Duyên có chút đau nhói.
“Phó đội, có thể thu nhận tôi không?”
“Tất nhiên.”
Ngọc Yết là gián điệp của Tần Kiêu, bây giờ Tần Kiêu mất rồi, anh cần phải thu nhận cô ấy, không thể để cô ấy một mình ở trong bóng tối, không thấy mặt trời.
“Lần này là lão Khôn cố ý không xuất hiện.” Ngọc Yết nói.
“Cái gì?”
“Bữa tiệc lần này, lão ta căn bản là không có ý định lộ diện, vừa nãy thành viên mới Tiểu Ngũ bị bọn họ đưa đi... tôi mới càng chắc chắn hơn.” Ngọc Yết trầm giọng nói: “Lần trước Long Tử Hạng xảy ra chuyện, lão Khôn đã bắt đầu nghi ngờ, trong tổ chức có nội gián. Buổi tiệc lần này là để dụ rắn ra khỏi hang, vừa nãy bọn chúng đưa tên tiểu tử kia đi, phỏng đoán rằng...nghi ngờ cậu ta là nội gián.”
“Bây giờ cô có an toàn không?”
“Tôi ở đây lâu như vậy rồi, lý lịch coi như là đủ lớn, bọn chúng sẽ không dễ gì mà nghi ngờ đến tôi.” Ngọc Yết nói: “Chỉ là...lão Khôn có thể lên kế hoạch kỹ lưỡng như thế, cho thấy lão ta cũng rõ trong lòng bàn tay về tung tích của cậu, cô bé mà cậu phái qua đây, có thể tin tưởng được không?”
“Nếu như cô ấy là người của lão Khôn cài vào bên cạnh tôi thì người bị bắt đi chính là cô đấy.” Phó Tri Duyên đã tìm ra mấu chốt bên trong, thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy không có vấn đề gì.”
“Sao lại cử cô bé mất bình tĩnh đó qua đây?” Giọng Ngọc Yết nhàn nhạt: “Xém chút nữa là xảy ra chuyện.”
“Cô ấy...là đến đây cùng với tôi.” Phó Tri Duyên cũng không ngờ sẽ liên hệ được với Ngọc Yết ở đây: “Không tìm thấy người phù hợp hơn.”
Đầu bên kia điện thoại cười giễu cợt một tiếng: “Bạn gái?”
“Cái này...không quan trọng.”
“Nếu như là bạn gái, mà để cô ấy mạo hiểm qua đây...” Ngọc Yết khẽ thở dài một hơi: “Anh và Tần Kiêu...về một phương diện nào đó, khá là giống nhau, tuyệt tình khiến lòng người lạnh đến thấu trời.”
Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, Phó Tri Duyên thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi cúp đây, liên lạc sau, cô tự mình cẩn thận.”
“Ừm.”
Những lời cuối cùng của Ngọc Yết vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí của Phó Tri Duyên.
Anh kêu Diệp Gia đi làm chuyện như vậy, có phải trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Diệp Gia lấy khăn giấy lau khô hơi nước trên cửa kính trong phòng tắm, nhìn chính mình trong cửa kính, một thân váy ngủ ren màu đen gợi cảm, ánh mắt trượt xuống trước ngực, vươn tay bóp bóp nhẹ hai quả tròn mềm mại trước ngực.
ừm, xúc cảm rất tốt!
“Hăng hái tranh đua!” Cô thấp giọng như tụng kinh.
Tối hôm nay, loại cơ hội này tuyệt đối là ngàn năm có một, vừa mới thoát chết trong nguy hiểm, trong lòng Phó Tri Duyên đang cảm thấy tội lỗi với cô, hãy lợi dụng nó và giành thắng lợi trở về!
Diệp Gia lấy thỏi son ra, tô cho mình một đôi môi màu đỏ tươi, bặm bặm môi, ừm...ra ngoài thôi!
Lúc đi ra, Phó Tri Duyên vẫn ngồi trên ghế sô pha đọc sách, ngước mắt lên nhìn cô một cái, cô mặc một cái váy ngủ bao lấy thân hình tròn trịa của cô, lộ ra cánh tay và bắp đ.ùi tr.ắng nõn và mềm mại, ửng hơi nước, nên có chút đỏ.
Hôm nay cô định như vậy mà đi ngủ?
Yết hầu của Phó Tri Duyên chuyển động lên xuống, cổ họng có chút khô.
“Anh Tri Duyên, em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
“Ừ.” Phó Tri Duyên đặt sách xuống, đứng dậy, lấy đồ ngủ trong balo ra rồi đi vào phòng tắm, lúc đi qua người Diệp Gia, cuối cùng anh vẫn nói: “Mặc ít như vậy, không lạnh?”
“Em bình thường đi ngủ đều không mặc áo quần...”
..........
Phó Tri Duyên đi vào phòng tắm, Diệp Gia nhảy lên giường, chân kẹp chăn đơn, lăn qua lăn lại.
Trái tim đập đến long trời lở đất, trời nạ, sắp được ngủ chung một giường với anh ấy rồi!
Không phải là mơ
chứ!
Diệp Gia căn bản là không dám nhắm mắt, sợ một khi mở mắt ra, tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất, cô vẫn là cô, một mình cô đơn nằm trên cái giường nhỏ của chính mình.
Diệp Gia đợi Phó Tri Duyên đi ra, trái tim nhỏ bé đạp loạn xạ không ngừng.
Đợi đã...cô vội vàng xuống giường chạy đến chỗ đặt túi xách, loay hoay một hồi thì tìm thấy một hộp vuông vắn, Okamoto*.
(*Là bαo ©αo sυ hãng Okamoto 0.01)
Cô đã mua nó ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới chiều nay.
Đều đã ở chung một phòng rồi, điều mà Diệp Gia mong đợi sẽ không còn xa nữa.
Rút ra một cái, nghĩ nghĩ, lại rút ra thêm một cái....
Đủ chưa nhỉ?
ừm, lại rút ra thêm một cái, ba bao chắc là đủ rồi.
Cô nhét bαo ©αo sυ vào dưới gối rồi che lại.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, sau đó là tiếng máy sấy tóc.
Sắp tới rồi sắp tới rồi!
Diệp Gia liền tắt toàn bộ đèn bên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Ngay sau đó, máy sấy tóc cũng đã tắt, Phó Tri Duyên từ phòng tắm đi ra, mang theo hơi nước nóng bốc lên, Diệp Gia vùi đầu vào chăn bông, nhịp tim đập thình thịch, ầm ĩ bên màng tai cô.
Động tác của Phó Tri Duyên rất nhẹ, anh mò mẫm một lúc trong bóng tối, rồi cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Diệp Gia không thấy bất cứ động tĩnh gì trên giường, cuối cùng vén chăn lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy anh đang nằm trên sô pha, trên người đắp cái áo khoác.
Ngủ ở sô pha!
Đệt!
Tư thế đều bày ra xong rồi, anh lại ngủ ở sô pha!
.........
“Anh Tri Duyên, anh ngủ chưa.” Trong bóng tối, cô yếu ớt hỏi một tiếng.
“Sắp rồi.”
“Em lạnh.” Giọng cô rất thấp, mềm mại nhút nhát.
“Đã bảo em phải mặc nhiều một chút rồi.”
“Nhưng em chỉ đem theo mỗi áo ngủ.”
Tủi thân.
“Để tôi mở máy sưởi cao hơn một tí.”
Sau đó, cô nghe thấy động tĩnh anh đứng dậy tìm điều khiển từ xa.
Ai muốn bật máy sưởi cơ chứ!
“Anh Tri Duyên, em sợ.” Cô lại thấp giọng kêu một tiếng.
Phó Tri Duyên ngồi trên ghế sô pha, đặt điều khiển từ xa xuống, liếc sơ qua một khối nhô lên trên giường.
Dù sao...chính là muốn làm một chuyện gì đó đi?
“Diệp Gia, muốn như thế nào?” Anh rốt cuộc mở miệng.
“Em muốn...ngủ với anh.” Nói xong, mặt cô đã đỏ như quả anh đào, may mà có màn đêm che đậy.
“Diệp Gia, tôi không phải là Liễu Hạ Huệ.”
Ai ai?
Liễu Hạ Huệ là ai?
Ồ ồ, chính là người đàn ông có mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn...
Đầu óc Diệp Gia không nghĩ được nữa.
Ai muốn anh làm Liễu Hạ Huệ chứ! Diệp Gia muốn khóc rồi, nam thần quá chân chính quân tử rồi, làm sao để dụ dỗ, chờ online, đang gấp!
Phó Tri Duyên hình như đã nằm trở lại xuống sô pha, tay Diệp Gia sắp đem chăn bông túm đến xuất hiện nếp gấp rồi.
Mẹ nó, cứ phải bức bà đây ra tuyệt chiêu.
Trong bóng đêm, một tiếng khóc nức nở trong trẻo vang lên...
Phó Tri Duyên sởn tóc gáy.
Sau đó tiếng thút thít càng lúc càng lớn.
“Diệp Gia.” Anh mở mắt ra, bất lực mà gọi một tiếng.
“Anh Tri Duyên, em sợ.”
Cái bẫy, chắn chắn lại là cái bẫy.
Phó Tri Duyên im lặng gần hai phút, cuối cùng cũng đứng dậy, thở dài một hơi, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, Diệp Gia cảm nhận được rõ ràng ga giường bên cạnh bị lún xuống.