Một giọng nam gần như th ở dốc vang lên trên đỉnh đầu Ngôn Lạc Hi, cô mơ màng mở mắt ý thức được điều gì đột nhiên bật dậy, đầu đập vào v@t cứng bị đau đến tỉnh.
Xuyên qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài nhìn thấy vừa rồi đụng phải cây cột giường kiểu dáng Châu Âu.
Cô sửng sốt nhớ tới mình đang nằm dưới gầm giường nhà Lục Chiêu Nhiên! Mà người phụ nữ bên cạnh anh ta là Lý Trí Viện, em gái kế tốt.
Dám trèo lên cả giường vị hôn thê của cô!
Ngôn Lạc Hi không để ý tới đau lòng chui ra khỏi gầm giường.
Trên giường, tràn ngập không khí nóng bỏng.
Lục Chiêu Nhiên đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ đầu tóc rối bù chui ra từ gầm giường, anh ta bỗng giật mình ngã nhào lên người Lý Trí Viện hoảng sợ nhìn thứ quái dị trên mặt đất: "Cô là người hay ma, nói chuyện!"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy, cô mặc một chiếc váy đỏ tươi rực rỡ ánh mắt lướt qua Lục Chiêu Nhiên rồi dừng lại trên người Lý Trí Viện.
Nhìn cô ta không lo lắng vẻ mặt ngược lại đầy khiêu khích, Ngôn Lạc Hi nở nụ cười: "Lý Trí Viện, thì ra cô thích tăm xỉa răng, tặng cô đó, không cần cảm ơn!"
Sắc mặt Lý Trí Viện từ xanh chuyển sang trắng rồi trở thành điềm đạm đáng yêu nhìn Ngôn Lạc Hi, "Lạc Hi chị đừng giận, Chiêu Nhiên anh ấy nói không muốn đụng vào chị, anh ấy bị nghẹn đến khó chịu, em...em chỉ muốn giúp anh ấy thoải mái thôi"
Ngôn Lạc Hi mỉa mai nói: "Hiếm khi cô có tinh thần hy sinh như vậy không bằng sinh cho anh ta một đứa con luôn đi"
"Ngôn Lạc Hi" Lục Chiêu Nhiên hằng giọng, gương mặt điển trai có chút khó xử.
"Tôi cây tăm nhỏ, vậy cô là cái gì? Nhìn ngực cô phẵng như sân bay mà chán ngán, có người thay cô lấy lòng tôi ở đó bất mãn cái gì ?"
Dám nói cô là sân bay, anh mù mắt chó rồi!
Bị thái độ khinh thường của Lục Chiêu Nhiên chọc giận Ngôn Lạc Hi cầm bình hoa trang trí trên đầu giường ném về phía anh ta.
Bình hoa không nghiêng lệch vừa vặn đập vào người đàn ông, Lục Chiêu Nhiên hét thảm một tiếng đau đến mặt mày đổ đầy mồ hôi, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn cô: "Ngôn Lạc Hi, muốn chết hả?!"
Lý Trí Viện kinh ngạc nhào qua lo lắng kiểm tra cơ thể nam nhân "Chiêu Nhiên, anh thế nào có sao không có đau lắm không? Lạc Hi, chị sao có thể làm như vậy? Chiêu Nhiên xảy ra chuyện gì Lục gia sẽ không để chị yên"
Ngôn Lạc Hi phủi tay liếc xéo bộ dạng đau đến chết đi sống lại của Lục Chiêu Nhiên trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái cô cười tươi như hoa nói: "Ngại quá, trượt tay"
Nói xong, cô bình tĩnh đi ra khỏi phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại nụ cười trên mặt rơi xuống, cầm túi xách đang đặt trên sô pha, đeo kính râm rời khỏi căn hộ.
-----
Tại quán bar lớn nhất đế đô, tiếng nhạc dập xập xình hòa cùng tiếng người cười nói náo nhiệt
Trong một góc khuất ở quầy bar, trước mặt Ngôn Lạc Hi bảy tám chai rượu rỗng, hai mắt cô đỏ hoe liên tục trút rượu vào miệng.
Lục Chiêu Nhiên khốn kiếp, thỏ cũng biết không ăn cỏ gần hang anh ngay cả thỏ cũng không bằng!
Ở cách cô không xa, vị trí tương đối khó nhìn một người đàn ông mặc vest màu đen bộ dạng cấm dục, lạnh lẽo.
Đường nét gương mặt bị che giấu trong bóng tối giống như dã thú nguy hiểm hung dữ rình rập sau màn đêm.
Cả người toát ra khí chất lạnh lùng xa cách bất kể ai đi ngang cũng đều cảm thấy sợ không dám đến gần tự động vòng qua đường khác.
Ngôn Lạc Hi đặt chai rượu lại quầy, đứng dậy lảo đảo bước ra ngoài.
Đột nhiên, cô bị ai đó đẩy mạnh loạng choạng lùi lại vài bước mất thăng bằng ngã vào lòng người đàn ông