Lý Trí Viện tức giận không chỗ phát tiết, giương nanh múa vuốt nhào tới, muốn cào mặt Ngôn Lạc Hi.
Ngôn Lạc Hi theo bản năng lui về phía sau, Cố Thiển nhanh tay lẹ mắt, chắn ngang trước mặt bảo vệ cô.
Là một trợ lý phải luôn luôn đảm bảo an toàn cho chủ nhân trước mọi mối đe dọa.
Lý Trí Viện vung móng vuốt lên, móng tay sắc nhọn lướt qua cằm Cố Thiển, máu theo đó tuôn ra, cằm truyền đến cảm giác đau nhức đến khẽ hít một hơi.
Ngôn Lạc Hi đỡ vai Cố Thiển nhìn thấy máu từ cằm, trong lòng nhất thời tức giận.
Cô một cước đá trúng bụng Lý Trí Viện, cô ta đau đớn hô một tiếng, lảo đảo té ngã trên mặt đất ôm bụng, sắc mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi, "Ngôn Lạc Hi, con khốn, tao thề không đội trời chung với mày"
Miêu Miêu sợ ngây người, mãi đến khi Lý Trí Viện ngã sấp xuống bên chân mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ta.
Ngôn Lạc Hi đánh giá vết thương trên cằm Cố Thiển một chút, trong mắt cô tràn đầy tức giận, khí thế bức người đi tới trước mặt Lý Trí Viện, cũng mặc kệ trong thang máy có camera hay không chân vẫn giẫm trên bụng cô ta, nói:"Lý Trí Viện, tôi nhịn lâu lắm rồi, cô có thể âm mưu hãm hại tôi nhưng tuyệt đối đùng động vào người bên cạnh tôi, tôi nhất định không tha cho cô!" Ngôn Lạc Hi bao che khuyết điểm, tình nguyện chính mình chịu ủy khuất, cũng không để cho người bên cạnh chịu ủy khuất.
Điểm này rất giống Điền Linh Vân!
Lý Trí Viện đau đến kêu r.ên một tiếng, phải biết Ngôn Lạc Hi đi giày cao gót, một đạp này dùng bao nhiêu lực giẫm lên bụng mới đau thấu tim gan, cô ta khiêu khích nhìn cô, "Động đến người bên cạnh mày? Ha ha, tao không những động mà còn đè lên rồi làm gì được tao hả? Ngôn Lạc Hi, mày giống y chang mẹ mày, thất bại đến mức ngay cả người đàn ông mình yêu cũng không giữ được."
Ngôn Lạc Hi môi đỏ mọng mím chặt, cô hơi cúi người xuống, tiến đến trước mặt Lý Trí Viện, hạ giọng nói: "Cô và mẹ cô mới như nhau, thích nhặt giày rách của mẹ con tôi không cần dùng tới, còn ra vẻ đắc ý giống như chinh phục được cả thế giới, trông ngu xuẩn vô cùng."
Nói xong, khóe mắt cô nhìn thấy số thang máy đã dừng lại ở số 1, cô thu chân về, xoay người đỡ Cố Thiển, nói: "Chúng ta đi!"
Chờ mấy người Ngôn Lạc Hi đi ra thang máy, Miêu Miêu mới dám đỡ Lý Trí Viện đứng lên, cô ta liền quay đầu lại giáng xuống cô gái một bạt tay giận dữ nói: "Cô làm trợ lý kiểu gì vậy hả, nhìn trợ lý người ta đi, sau này nhớ thông minh lên một chút"
Miêu Miêu bị tát một cái, ôm mặt ủy khuất nhìn Lý Trí Viện.
Lý Trí Viện xoa xoa bụng dưới bị giẫm đau, thần sắc dữ tợn, "Đi qua bộ phận giám sát, lấy camera vừa rồi Ngôn Lạc Hi khi dễ tôi, không tin lần này không thể bôi đen chết cô ta"
Miêu Miêu không cam lòng tình nguyện đi đến bộ phận giám sát, nhưng đối phương chỉ nói một câu liền bị đuổi đi, trở về báo cáo với Lý Trí Viện, đương nhiên lại rước lấy một trận chửi rủa.
Trên xe trở về, Ngôn Lạc Hi nhìn vết thương trên cằm Cố Thiển, cô cau mày, "Có muốn đi bệnh viện tiêm uốn ván không?"
Cố Thiển không khỏi dở khóc dở cười: “Cô Ngôn, tôi đâu có bị chó cắn, không cần tiêm.”
"Ai đó giống như bị bệnh dại gặp người liền cắn, chúng ta vẫn nên phòng ngừa"
Ngôn Lạc Hi nghiêm túc nói, trong lòng thập phần cảm kích Cố Thiển.
Cô cũng đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô ấy vừa tròn 20 nhỏ hơn cô 4 tuổi.
Khi nhìn thấy Lý Trí Viện nhào về phía cô, thân hình gầy gò giống như ẩn chứa sức mạnh vô hình, đứng trước mặt cô, tựa như gà mái bảo vệ gà con mình, vô tình lại khiến tim cô rung động.
"Khuôn mặt trắng trẻo của em đã bị vết cào này hủy đi rồi".
Ngôn Lạc Hi đau lòng nhìn nói:"Sớm biết vừa rồi nên dùng hai chân giẫm lên cô ta trút giận cho em"
"Cô Ngôn giẫm như vậy như vậy không chừng ngày mai lại lên trang nhất".
Cố Thiển trêu chọc.
"Lên thì lên, xem mất mặt ai".
Đối với chuyện này Ngôn Lạc Hi khá là cởi