Cho cô nước uống xong, Lệ Dạ Kỳ đứng dậy vào toilet lấy một chậu nước ấm tới, vắt một cái khăn lông, ngồi ở bên giường cẩn thận lau mặt lau tay cho cô, toàn bộ quá trình coi Phó Luân như không khí.
Ngôn Lạc Hi cổ họng đau không lên tiếng, Lệ Dạ Kỳ từ trước đến nay ít nói, càng không có khả năng phản ứng với Phó Luân.
Trong lúc nhất thời, Phó Luân đứng ở trong phòng bệnh tựa như người ngoài cuộc, bị gạt ra ngoài thế giới của bọn họ.
Hình ảnh trước mắt quá chói mắt, Phó Luân có chút không chịu nổi.
Ánh mắt si mê rơi vào khuôn mặt tái nhợt của cô, lông mày nhíu chặt từ lúc anh ta vào cửa đã không giãn ra, lúc này cũng không tới phiên anh ta đau lòng.
"Lạc Hi, em nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt, bên chương trình đã thu xếp xong đợi đến nào em khỏi bệnh thì bắt đầu ghi hình, ngày mai anh lại đến thăm em" Phó Luân vừa nói xong, đem hoa hồng đặt ở trên tủ đầu giường.
Ngôn Lạc Hi nhìn anh ta cười, cố nén khó chịu trên cổ họng:"Thật ngại quá, vì em mà làm trễ thời gian của mọi người"
"Không có việc gì, thân thể quan trọng hơn.
Gia Hòa nhờ anh nói với em một tiếng xin lỗi, sau khi xử lý việc bên phía truyền thông xong anh ấy đích thân đến tạ lỗi với em"
"Không có gì đâu…"
Phó Luân thấy cô muốn nói liền nhíu chặt mày, vội vàng nói: "Em đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, anh đi đây"
Ngôn Lạc Hi gật gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở ngoài cửa, cô thu hồi ánh mắt dừng ở hoa hồng lẳng lặng nằm ở trên tủ đầu giường, đột nhiên có chút kinh ngạc.
Lòng bàn tay bỗng nhiên bị đau, cô mờ mịt ngẩng đầu lên lập tức đâm vào đôi mắt đen trầm mặc thâm thúy của người đàn ông, cô nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi: "Sao lại nhéo em?"
Lệ Dạ Kỳ nắm lấy tay cô buông lỏng một chút, ánh mắt dừng lại trên bó hoa hồng chướng mắt kia, tâm tình anh khó chịu, hai ngón tay cầm giấy gói đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau trở về, trong tay đã không còn bó hoa kia nữa.
Ngôn Lạc Hi nhìn anh không chớp mắt, Lệ Dạ Kỳ bị cô nhìn đến trong lòng không được tự nhiên, thản nhiên nói: "Em dị ứng với phấn hoa hồng".
Ngôn Lạc Hi nhăn mũi, hừ lạnh một tiếng, ghen thì nói ghen đi, hết lần này tới lần khác nói như hợp tình hợp lý.
Liếc ngang anh một cái, vẻ mặt cô mệt mỏi, kéo chăn cao nằm vào thì phát hiện điện thoại của Phó Luân rơi ở chỗ cô, cô lấy đặt trên đầu giường, nhắm mắt ngủ.
Lệ Dạ Kỳ đăm chiêu nhìn chiếc điện thoại, sắc mặt trầm xuống.
Phó Luân rời bệnh viện, muốn lấy điện thoại gọi điện, mới phát hiện làm rơi ở phòng bệnh.
Anh ta chần chừ vài phút xoay người quay lại.
Vừa tới cửa phòng bệnh, liền thấy Lệ Dạ Kỳ dựa vào vách tường ngoài phòng, trong tay không phải đang thưởng thức điện thoại của anh ta sao? Môi anh ta mím chặt, từ từ đi tới trước mặt anh đứng lại.
"Lệ tổng, đó là điện thoại di của tôi".
Phó Luân sống lưng thẳng tắp, nói chuyện ngữ khí không nóng không lạnh, không có chút nào bởi vì thân phận của anh mà sợ hãi.
Động tác Lệ Dạ Kỳ dừng lại, nhớ tới tấm ảnh trên tin tức kia, cho dù biết tình huống khẩn cấp, giờ phút này cũng đầy bụng chán ghét và mất hứng.
Anh nhướng mày nói:"Anh Phó kịp thời cứu vợ tôi, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn, anh lúc đó cũng ở giữa hồ chắc là biết rõ từ đầu đến cuối"
Phó Luân giống như bị sét đánh đỉnh đầu, không thể tin nhìn Lệ Dạ Kỳ.
Anh ta vốn cho rằng Ngôn Lạc Hi và người này bất bất quá chỉ là quan hệ tình nhân kim chủ, dù sao thì Lệ gia cửa ải quá cao, cũng không phải hào môn bình thường, nào biết bọn họ lại là vợ chồng?
"Hai người là vợ chồng?"
"Hi Hi không nói với anh sao?
Chúng tôi đã kết hôn".
Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Luân đứng đối diện trong nháy mắt tái mét, anh đưa điện thoại cho anh ta rồi nói:
"Cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy, sau này thì không cần nữa, bởi vì cô ấy có tôi".
Phó Luân ra khỏi bệnh viện như thế nào cũng không nhớ rõ, bên tai lần nữa vang lên lời Lệ Dạ Kỳ.
Chúng ta đã kết hôn.
Sau này không cần nữa, bởi vì cô