Đáy lòng Ngôn Lạc Hi chấn động, nếu không phải chính tai nghe được lời Cố Thiển nói, căn bản không tin cô gái là trẻ mồ côi.
Bình thường sôi nổi, cởi mở vui vẻ hoạt bát không chỗ nào bày ra vẻ cô đơn tuổi thân của trẻ coi nhi.
Ngôn Lạc Hi có chút thương cảm nói: "Chị có cha có mẹ, nhưng vẫn là trẻ mồ côi”
Cố Thiển trước khi trở thành trợ lý của Ngôn Lạc Hi đã từng sắp xếp qua tất cả tư liệu liên quan đến cô, đương nhiên biết cha mẹ ly dị năm tám tuổi, mười lăm tuổi bị đuổi khỏi nhà, trở thành cô nhi có cha có mẹ.
Cố Thiển đi ra, đau lòng ôm cô:”Xin lỗi, chị Lạc Hi, em không cố ý gợi lại nỗi buồn trong lòng chị”
Ngôn Lạc Hi đưa tay vỗ vỗ lưng Cố Thiển:”Đây là chuyện buồn gì, cũng lâu rồi chị không buồn nữa, không ai yêu mình, thì mình yêu bản thân nhiều hơn thôi”
Cố Thiển thật sự thương xót cho Ngôn Lạc Hi, tuy cô là trẻ mồ côi nhưng lớn lên ở Mặc gia, Mặc Bắc Trần tính tình bá đạo, thích kiểm soát nhưng anh ấy yêu thương và dành cho cô những thứ tốt nhất.
Chính vì lẽ đó, khi chuẩn bị thổ lộ với Thẩm Trường Thanh lại cảm giác không yên lòng, giống như phản bội anh vậy.
Cố Thiển nghĩ ngày đó đã bị nụ hôn trên ban công của Mặc Bắc Trần làm choáng váng, sao có thể cảm thấy có lỗi khi yêu người khác cơ chứ?
Rõ ràng bọn họ là anh em..
"Chị Lạc Hi..."
"Được rồi, đi thay đồ đi.
Đêm nay em sẽ là người xinh đẹp nhất."
Ngôn Lạc Hi đẩy Cố Thiển ngồi xuống ghế trang điểm.
Sau này nếu biết đây là khởi đầu cho sự bất hạnh của Cố Thiển, cô sẽ liều mạng ngăn cản không để cô gái nhỏ tỏ tình với Thẩm Trường Thanh.
Bảy giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu, ngoại trừ anh em Từ Diệu thông báo trở về đế đô gấp thì những thành viên còn lại đều có mặt đông đủ trên tầng một khách sạn Cẩm Châu đông đúc.
Ngôn Lạc Hi và Cố Thiển đến sau cùng, vừa bước vào lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
"Oa, đẹp quá, không ngờ tiểu trợ lý của Lạc Hi lại xinh đẹp như vậy."
"Ai, tiểu tiên của ai giáng trần, nhưng Lạc Lạc chúng ta vẫn là đẹp nhất”
Trong phòng tiệc, Ngôn Lạc Hi xinh như thiên thần còn Cố Thiển lại thuần khiết, dễ thương, cả hai đẹp đến mức khiến người ta không muốn chớp mắt.
Đặc biệt là Phù Luân và Thẩm Trường Thanh, ánh mắt đều rơi trên người con gái mình thích không thể rời mắt.
Vì mọi người nhìn với ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị, Cố Thiển không tự nhiên kéo vạt váy màu hồng của cô, giọng nói lắp bắp có chút khẩn trương:
"Chị Lạc Hi, chúng ta đi qua đó đi”
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Cố Thiển cười nói:”Thiển Thiển, hôm nay em thật sự rất đẹp, ngẩng đầu lên và đi về phía trước, nở ra nụ cười tự tin và quyến rũ tuyệt đối không được sợ hãi khi đứng trên sân khấu."
Nghe xong lời này, Cố Thiển bình tĩnh lại.
ngẩng đầu thẳng lên, ưỡn ngực giống như một nàng công chúa nhỏ kiêu ngạo xuyên qua tầm mắt của mọi người, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Trường Thanh.
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh cứ dán chặt vào Cố Thiển, đến khi cô liếc nhìn anh, xấu hổ cúi đầu xuống mới nhận ra ánh mắt của mình quá thẳng thừng và nóng