Thẩm Trường dẫn Cố Thiển quẹo trái quẹo phải trong cung Bình Dương, rất nhanh đến thành lầu không có người.
"Đừng khóc nữa được không?"
Thẩm Trường Thanh thấy cô không nói mà rơi lệ, kìm lòng không đậu ôm cô vào trong ngực, ôn nhu an ủi.
Bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của người đàn ông, vòng tay ấm áp có loại lực lượng ổn định lòng người, làm cô lưu luyến mê muội, khàn giọng nói: "Em là cảm thấy bất bình cho chị Lạc Hi, rõ ràng chị ấy diễn tốt như vậy"
"Cô gái ngốc".Thẩm Trường Thanh bất đắc dĩ than nhẹ:"Giới giải trí là vòng phức tạp, em còn bất bình dài dài"
"Nhưng chị Lạc Hi diễn rất tốt, tại sao đạo diễn bắt chị ấy diễn đi diễn lại?"
Thẩm Trường Thanh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô sáng ngời mà trong suốt, giống như suối nước không nhiễm nửa điểm bụi trần, sạch sẽ thuần khiết, anh bỗng nhiên không muốn tàn nhẫn phá hư sự ngây thơ của cô.
"Về sau em sẽ hiểu, lăn lộn trong vòng lẩn quẩn này, có những chuyện không thể theo ý mình"
Từ trên lầu đi xuống, Cố Thiển lưu luyến không nỡ xa rời Thẩm Trường Thanh.
Tuy rằng bọn họ cùng một đoàn làm phim, mỗi ngày đều có thể gặp mặt, nhưng ngại thân phận Thẩm Trường Thanh, đoạn tình cảm lưu luyến này lại không thể công bố cho mọi người, cho nên cho dù là một ánh mắt thoảng qua, cô cũng sợ người khác nhìn ra cái gì đó.
Mỗi ngày vụng trộm gặp mặt, cẩn thận đưa tình, thỉnh thoảng một cái ôm cũng có thể làm cho trái tim hai bên phát run, có thể đây chính là tình yêu.
Chờ sau khi hai người tách ra, trong cung
xuất hiện hai bóng người.
Tống Linh nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của Cố Thiển, khuôn mặt dịu dàng ghen tị đến vặn vẹo khó coi:"Chị Trang, xem con khốn đó kìa"
Lê Trang Trang nhìn bóng dáng Cố Thiển càng lúc càng xa, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lộ ra nụ cười ác ý:"Yên tâm đi, cô ấy và Thẩm Trường Thanh không thể bên nhau"
Tống Linh nghiêng đầu, nhìn nụ cười chắc chắn trên mặt Lê Trang Trang, hỏi: "Vì sao?
"Rất nhanh cô sẽ biết".
Lê Trang Trang xoay người đi đến trường quay.
"Vừa rồi tôi bảo cậu chụp ảnh gửi một phần qua điện thoại tôi, chuyện này tạm thời không được lộ ra"
"Nhưng Thẩm Trường Thanh...!"Tống Linh gấp đến độ giậm chân.
Lúc quay Tống Linh đã phát hiện Thẩm Trường Thanh và Cố Thiển tư tình dẫn lối, còn chính tai nghe thấy bọn họ thổ lộ với nhau sau khi chương trình kết thúc.
"Yên tâm, là của cô chạy không thoát".
Lê Trang Trang ngắt lời Tống Linh.
Anh em Tống Linh là nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc của Lê Trang Trang, lần này tham gia, tranh thủ cho cô gái một vai diễn nhỏ, nhân vật thiết lập đáng yêu.
Điều khiến Lê Trang Trang bất ngờ chính là Tống Linh thích Thẩm Trường Thanh, càng bất ngờ hơn nữa là Cố Thiển lại đang yêu đương với Thẩm Trường Thanh.
Việc này nếu để cho Mặc Bắc Trần biết, sẽ có trò hay để xem.
Cố Thiển mua hoành thánh trở về, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, Thẩm Trường Thanh đang quay phim từ xa nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, bên kia truyền đến tiếng Trần Ca nổi trận lôi đình.
Cô sợ tới mức lập tức thu hồi tầm mắt, nhịn không được thè lưỡi, đạo diễn tính tình nóng nảy này cũng quá kinh khủng.
Mọi người rời khỏi phòng trong, Ngôn Lạc Hi ngồi dậy, cô mặc một bộ trang phục cổ xưa nặng nề, đắp chăn bông, quần lót bên trong đã được trùm chăn, ướt đẫm mồ hôi.
Thắt lưng và đùi ngoài ướt đẫm mồ hôi suốt buổi chiều, vừa ngứa vừa đau, cô phải dùng hết sức lực mới chống cự được gãi.
Lúc này, cô chắc chắn rằng Trần Ca đang cố ý gây khó dễ.
Về phần nguyên nhân thì cô vẫn chưa biết.
Vì vậy cô phải nghĩ cách tìm ra nguyên nhân và xử lý kịp thời, nếu không cô sẽ bị anh ta hủy hoại cho tới khi bộ phim quay xong.
Ngôn Lạc Hi thay đổi trang phục diễn, lúc mặc quần đau đến run rẩy, Cố Thiển đứng bên cạnh vừa đau lòng vừa buồn bực.
"Chị Lạc Hi, sao chị không nói với Thất ca?"
"Chút chuyện nhỏ này, làm sao cần đại thần ra tay? "Ngôn Lạc Hi lại lạc quan.
Cô còn phải đi một chặng đường rất dài trong giới giải trí, không