Động tác phá vòng vây của Ngôn Lạc Hi vô cùng cứng ngắc, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đặt câu hỏi, ánh mắt lời nói sắc bén:"Đầu óc anh lớn như vậy, làm phóng viên thật đáng tiếc.”
Nam phóng viên bị cô châm chọc đến đỏ bừng mặt, "Ngôn tiểu thư một bên hẹn hò với tổng giám đốc công ty giải trí, một bên lại dây dưa không rõ với tiểu sinh nổi tiếng, thật không công bằng, hành vi không đứng đắn như thế sẽ bị trừng phạt"
Ngôn Lạc Hi híp mắt:"Mọi việc nói phải có chứng cứ đừng chỉ nghiêng một phía tin đồn thất thiệt ác ý hãm hại, để tôi nói rõ ở đây, tôi và Thẩm Trường Thanh chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.”
“Vậy mấy bức ảnh trên tháp là sao vậy?”
“Não anh lớn như vậy, tự mình suy nghĩ đi".
Ngôn Lạc Hi nói xong, kéo Cố Thiển luống cuống tay chân ra khỏi vòng vây.
Trên đường cung, vô tình gặp Lê Trang Trang Lê, cô ta bước nhanh tới, không nói hai lời giơ tay hướng đến mặt Ngôn Lạc Hi tát xuống.
"Con khốn, ảnh chụp trên weibo là cô đăng lên?"
Ngôn Lạc Hi giữ chặt cổ tay cô, dùng sức hất ra, nheo mắt, lạnh lùng nói: "Lê tiểu thư không mù, biết rõ cần gì cố ý hỏi?"
Lê Trang Trang mang giày cao gót, bị cô hất lảo đảo vài bước, trước mắt căm hận trừng mắt nhìn cô, phảng phất muốn đem cô lột da rút gân: “Cô thật vô liêm sỉ!"
"Nói vô liêm sỉ ai chơi lại cô, ít ra tôi dám làm dám nhận, còn cô thì sao? Chỉ biết trốn trong tối như một con chuột, đừng tưởng tôi không biết gần đây cô đã làm ra chuyện tốt gì, nếu muốn xé nát thì công khai đến đây, tôi phụng bồi!"
Ngôn Lạc Hi sớm không còn muốn nhẫn nhịn, cả ngày bày ra bộ mặt đòi nợ, giống như ai mắc nợ cô ta vậy.
Lê Trang Trang tức giận đến run rẩy:"Ngôn Lạc Hi, tôi không bỏ qua cho cô, một ngày nào đó tôi sẽ làm cô thanh bại danh liệt!"
Ngôn Lạc Hi từng bước đi tới trước mặt Lê Trang Trang, cả người tản ra vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị không thể xâm phạm, chậm rãi nói:"Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng ngược lại cô chỉ cần phạm tôi một thước, tôi cam đoan trả lại cô không nhẹ.
Có giỏi cứ phóng ngựa lại đây"
Ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Lạc Hi xẹt qua Lê Trang Trang, dừng trên người Tống Linh, cười thân thiện một cái, sau đó dẫn Cố Thiển nghênh ngang rời đi.
Lê Trang Trang bị khí thế của Ngôn Lạc Hi làm kinh sợ, mãi đến khi cô đi xa mới cứng mặt từ kẽ răng bật ra một câu:"Con khốn".
Tống Linh đứng sau lưng Lê Trang Trang, đưa mắt nhìn hai người đi xa, mới thu hồi ánh mắt sang Lê Trang Trang, giọng nói có chút trách móc:"Chị Trang Trang, sao hôm qua chị lại gửi tấm ảnh đó đi?"
Ngày hôm qua Tống Linh nhìn thấy tấm hình trên hot search, lòng liền đè nén một cỗ lửa.
Lê Trang Trang kéo Thẩm Trường Thanh và Ngôn Lạc Hi lại với nhau, căn bản vì lợi ích của mình mà đối phó với Ngôn Lạc Hi, căn bản không nghĩ tới hậu quả rất có khả năng thành toàn cho Thẩm Trường Thanh và Cố Thiển.
Lê Trang Trang liếc Tống Linh một cái, sải bước đi về phía trước.
"Chị chỉ muốn giúp em thôi".Tống Linh vội vàng theo sau, bất mãn oán giận nói:"Chị Trang Trang, đây đâu phải là giúp em, rõ ràng chị vì trút giận, Ngôn Lạc Hi rốt cuộc đắc tội gì với chị vậy?"
Lê Trang Trang biết Tống Linh không vui nhẫn nại trấn an:"Vừa rồi em có thấy sắc mặt tiều tụy của Cố Thiển không?"
"Thấy rồi, chắc chắn cô ấy đang rầu rĩ chuyện tình cảm bị phơi bày, tôi vốn định lợi dụng tấm ảnh kia để Thẩm Trường Thanh hoài nghi Cố Thiển, là cô ấy vội vàng muốn phơi bày, từ đó khiến bọn họ nảy sinh mâu thuẫn"
Tống Linh cũng đã lên kế hoạch xong, chỉ thiếu chút nữa lấy được điện thoại của Cố Thiển, đăng ảnh lên weibo của cô ấy.
Lê Trang Trang khinh miệt cười cười:"Biện pháp của em không hữu hiệu bằng chị, nói em biết, nhiều nhất là ba ngày, bọn họ sẽ chia tay"
"Vì sao? "Tống Linh kinh ngạc nhìn Lê Trang Trang, sao lại chắc chắn như vậy?
Lê Trang Trang cười mà không nói.
Chỉ bằng Cố Thiển là bảo vật trong lòng Mặc Bắc Trần,