Phía sau vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng, Lệ Dạ Kỳ dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn Lê Trang Trang xách váy chạy tới, anh thản nhiên nói: "Tìm tôi có việc?”
Lê Trang Trang ngẩng đầu nhìn, bị sự lãnh đạm trong mắt anh làm bị thương, "Thất ca, anh còn giận em sao?"
"Em đã làm gì khiến tôi tức giận?"
Lê Trang Trang nghẹn lời, cô từ trước đến nay thông minh, chỉ có đối mặt Lệ Dạ Kỳ mới có thể trở nên luống cuống tay chân.
"Là chuyện lần trước ở Lệ thị, em vẫn muốn tìm một cơ hội mời anh ăn cơm, chọn ngày không bằng đụng ngày, hay tối nay được không?"
Lệ Dạ Kỳ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Tiểu Trang, bụng của vợ tôi rất nhỏ, tôi và phụ nữ khác ra ngoài ăn cơm, cô ấy sẽ ghen, hơn nữa...còn rất khó dỗ dành”
Sắc mặt Lê Trang Trang trắng bệch, thật ra cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Lệ Dạ Kỳ cự tuyệt, nhưng khi anh dùng giọng điệu dịu dàng mà cưng chiều như vậy nhắc tới Ngôn Lạc Hi, lại khiến cô không thể chịu đựng được.
Bởi vì cự tuyệt này chính là ý nói không chỉ lần này, mà sau này đều sẽ vậy.
“Không có chuyện gì, tôi đi trước" Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ dời khỏi người cô ta, xoay người bước nhanh rời đi.
Lê Trang Trang đứng ở trên cung, nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, bàn tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, móng tay lún vào trong thịt, trên khuôn mặt xinh đẹp dần dần bị không cam lòng.
“Lệ Dạ Kỳ, đây là anh ép tôi”
Liên tiếp hai ngày, Cố Thiển đều tránh Thẩm Trường Thanh.
Từ ngày đó ảnh chụp được đưa ra ánh sáng, trong lòng Thẩm Trường Thanh liền không hiểu sao cảm thấy bất an, thật giống như đoạn tình cảm này của anh và Cố Thiển cuối cùng chỉ là ánh trăng trong gương, hơn nữa thái độ trốn tránh của Cố Thiển, càng làm cho trong lòng anh không yên.
Trưa hôm nay, rốt cuộc cũng chặn được Cố Thiển đi mua cơm trên đường cung.
Anh bất chấp bị phóng viên chụp được, kéo Cố Thiển đến nơi không có ai, nóng lòng hỏi: "Thiển Thiển, sao không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh?"
Cố Thiển cúi đầu, không nói một lời.
Thẩm Trường Thanh nhìn bộ dạng này của cô, lo âu hai ngày tâm thoáng cái mềm nhũn đến rối tinh rối mù:"Bị tin tức trên weibo dọa sao? Không việc gì cả, cho dù lộ ra cũng không sao, anh vốn không nghĩ muốn cùng trốn trốn tránh tránh”
Cố Thiển ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn anh, "Thẩm Trường Thanh, anh không sợ bị em phá hủy sự nghiệp sao?"
Thẩm Trường Thanh nhìn đôi mắt tròn xoe của cô, đáng yêu như một con thỏ nhỏ, anh nhịn không được nhéo nhéo mặt cô, "Không làm được diễn viên, anh còn có thể làm cái khác, ví dụ như mở quán cà phê hoặc là sách, nhưng em chỉ có một, anh làm sao nhẫn tâm ủy khuất em?"
Hốc mắt Cố Thiển chua xót, loại xúc động muốn khóc này càng ngày càng mãnh liệt, rối rắm hai ngày, giờ khắc này cô đã hạ quyết tâm.
“Thẩm Trường Thanh, chúng ta chia tay đi”
Thẩm Trường Thanh ngây ngốc nhìn cô, dường như không kịp phản ứng cô đang nói:"Thiển Thiển, em nói cái gì?”
Nỗi đau trong lòng Cố Thiển kéo dài, nước mắt cô mơ hồ, "Chúng ta chia tay đi, Thẩm Trường Thanh, em rất nhát gan, không chịu nổi áp lực từ bên ngoài, cũng không chịu nổi áy náy phá hủy sự nghiệp của anh, cho nên chúng ta chia tay đi."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Lo lắng trong lòng Thẩm Trường Thanh cuối cùng đã trở thành hiện thực, khi anh kịp phản ứng, đã ôm lấy cô từ phía sau, "Thiển Thiển, em đừng đi, anh không đồng ý chia tay.”
Nước mắt Cố Thiển bất ngờ không kịp đề phòng lăn xuống, cô không phải không dũng cảm, cô có thể vì anh đối nghịch với mọi người trên toàn thế giới, nhưng không nỡ để anh vì cô mà chịu một chút tổn