Thấy cô xoay người đi ra ngoài, Lệ Dạ Kỳ càng nhíu chặt mày, nắm chặt cổ tay cô.
Một tiếng hô khẽ, người Ngôn Lạc Hi đã bị kéo xoay người đi, dán lên một bức tường thịt cao ngất.
Cô tức giận giãy dụa, người đàn ông lại không nhúc nhích, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô.
"Nói chuyện đàng hoàng.
"Lệ Dạ Kỳ cúi đầu, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Ngôn Lạc Hi trong lòng tức giận càng sâu, cô không để ý cổ tay sẽ bị thương, mạnh mẽ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lệ Dạ Kỳ, "Anh buông em ra"
Trong mắt Lệ Dạ Kỳ xẹt qua một tia thâm trầm, anh chế trụ hai tay xằng bậy của cô kéo một cái, thân thể cao lớn cao ngất đem nàng đặt ở trên vách tường, thân thể lẫn nhau kín không kẽ hở dán cùng một chỗ.
"Rốt cuộc em giận anh cái gì, hả?"
Ngôn Lạc Hi sau lưng đụng vào vách tường, truyền đến một trận đau đớn, hốc mắt cô hồng hồng, ánh mắt trừng Lệ Dạ Kỳ xen lẫn tức giận cùng ủy khuất.
"Anh là tên man rợ, buông em ra, em không muốn nói chuyện với anh"
"Không muốn nói chuyện với anh, vậy thì muốn nói chuyện với ai? Tên cặn bã kia, Phó Luân hay là Bạch Kiêu, hả?"
Sao anh không biết, vợ anh khi nào bị nhiều ruồi bọ nhớ thương như vậy?
Ngôn Lạc Hi bị giọng điệu châm chọc của anh làm tức giận, cô trào phúng nói:"Vậy còn anh? Không Lê Trang Trang thì là Phó Du Nhiên, cũng không cam lòng cô đơn".
Lệ Dạ Kỳ hơi cúi người xuống, bàn tay to giữ cằm cô:"Phu nhân, thừa dịp anh đang nói chuyện với em, đừng có chọc giận anh, nếu không hậu quả em không chịu nổi"
Ngôn Lạc Hi ghét nhất là anh động một chút là bóp cằm cô, cảm giác như cô rất nhu nhược.
Cô giữ chặt cổ tay anh, dùng sức kéo ra.
Một giây sau, người đàn ông chế trụ cổ tay cô, đặt ở trên vách tường, môi anh dán chặt vào người cô, ngay từ đầu đây đã là một động tác săn mồi hống hách.
Phiền não trong lòng cũng không bởi vì nụ hôn này mà giảm bớt, ngược lại trong lúc kịch liệt kháng cự không phối hợp, càng thêm phiền não bất an.
Tối hôm qua đứng ở ngoài xe, anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Bạch Kiêu chăm chú nhìn cô, trìu mến dịu dàng như nước.
Lại nghĩ đến môi cô từng bị Bạch Kiêu chạm vào, anh liền nóng nảy muốn giết người.
Một Phó Luân còn chưa xong, lại một Bạch Kiêu tới, anh hận không thể đem cô khóa ở trong ngực, nơi nào cũng không cho phép đi, miễn cho ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tiên sinh, phu nhân! "
Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm của dì Đông, Ngôn Lạc Hi nhận thấy người đàn ông trên người sửng sốt, cô lập tức đẩy anh ra, giống như nai con sợ hãi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp.
Cô chạy ra, thiếu chút nữa đụng phải dì Đông đang nghênh diện liền nhanh chóng tránh đi, không nói gì, xông lên cầu thang chạy về phòng.
Dì Đông ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô biến mất ở lầu hai, quay đầu lại, liền thấy nam chủ nhân vẻ mặt tối tăm đi ra, trên môi mỏng tràn ra tơ máu, thoạt nhìn có chút chật vật.
Áo sơ mi nếp uốn, không cần nghĩ cũng biết hai vị này vừa rồi ở trong phòng bếp làm chuyện tốt gì.
Vợ chồng này,