Lục Chiêu Nhiên giận lạnh đan xen nhìn hai người không coi ai ra gì cách đó không xa, tay buông xuống nắm chặt thành quyền.
Ở trước mặt hắn giả bộ giống như thánh nữ, quay lưng lại liền nịnh nọt lấy lòng nam nhân khác.
Lý Trí Viện ngồi ở đối diện Lục Chiêu Nhiên nhìn vẻ mặt của hắn biến hóa đều rơi vào trong mắt, cô ta híp mắt thấy Ngôn Lạc Hi đang lôi kéo người đàn ông ưu nhã cao quý đi tới bỗng nhiên lên tiếng, "Chị, thật trùng hợp!"
Ngôn Lạc Hi bị một tiếng "chị" tự nhiên làm cho ghê tởm.
Cô dừng bước tựa như mới nhìn thấy bọn họ, hơi kinh ngạc nói: "Là các ngươi a, vừa rồi không chú ý tới sự tồn tại của hai người"
Lông mày Lý Trí Viện giật giật, cũng không tức giận, đánh giá người đàn ông bên cạnh Ngôn Lạc Hi.
Khí độ đàn ông thành thục sâu không lường được, một thân âu phục thủ công cao cấp, nhìn không ra nhãn hiệu, cắt may khéo léo, có một loại gợi cảm cấm dục.
Cánh tay bị Ngôn Lạc Hi kéo lộ ra một đoạn, đồng hồ xa hoa khiêm tốn hiển lộ thân phận tôn quý bất phàm của quý ông, người này rất có lai lịch.
Nhưng bằng vào bản lĩnh mọi việc đều thuận lợi trong giới giải trí cũng chưa từng gặp qua người này, nhất định là người thừa kế một đại gia tộc nào đó ở đế đô, Ngôn Lạc Hi lần này xem như trèo lên cành cao.
"Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu như các ngươi không ngại, chúng ta cùng nhau ăn náo nhiệt một chút." Lý Trí Viện nhìn người đàn ông tuấn mỹ dáng người cao ngất, nhất định phải biết rõ thân phận người này là ai, thật vất vả xúi giục Lục Chiêu Nhiên phong sát Ngôn Lạc Hi nếu may mắn trốn thoát như vậy nhất định tức hộc máu.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày nhìn ánh mắt Lý Trí Viện rơi vào người đàn ông khiến trong lòng cô rất không thoải mái, vừa định từ chối bên tai cất đến giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Ngôn Lạc Hi sửng sốt còn chưa kịp phản ứng, Lệ Dạ Kỳ bỗng dưng rút cánh tay cô đang kéo ra, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lý Trí Viện, giơ tay nhấc chân tao nhã thong dong toàn thân mang theo một khí chất ngất trời không.
Cô cực kỳ kinh ngạc, nhìn bộ dáng tươi cười xinh đẹp của Lý Trí Viện chỉ cảm thấy mặt đau dữ dội như bị vả!
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, trong lòng có chút ủy khuất, đã nói sẽ dẫn anh tới giúp cô vả mặt mà? Người này sao có thể lâm trận phản chiến, để cho cô biến thành một trò cười?
Lệ Dạ Kỳ cầm ấm trà rót nước, yên lặng rửa chén căn bản không để ý đến oán khí sâu nặng của cô, từ từ mở miệng:"Không ngồi xuống sao?
Lời tự nhiên là nói cho Ngôn Lạc Hi nghe, cô tức giận muốn đi nhưng lại không muốn người phụ nữ rẻ tiền Lý Trí Viện đắc ý.
Ngôn Lạc Hi kéo ghế bên cạnh Lục Chiêu Nhiên ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ đem một phần ba đồ ăn trên bàn bỏ đi, lần nữa gọi một bàn ăn mới.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn chuẩn bị rời đi, Lục Chiêu Nhiên bỗng nhiên gọi lại nói: "Gọi thêm một phần sủi cảo tôm thủy tinh, không phải em thích ăn nhất sao?"
Ngôn Lạc Hi tâm tình phức tạp liếc hắn một cái: "Trước kia thích ăn, hiện tại không thích ăn nữa, phiền bạn nhân viên không cần sủi cảo đâu chỉ cần như thế thôi"
Trên mặt Lục Chiêu Nhiên không nhịn được, hắn nâng chén trà lên nhấp ngụm trà bên tai vang lên giọng nói nũng nịu của Lý Trí Viện, "Anh nhìn rất lạ mặt trước đây chưa từng gặp qua, không biết xưng hô là gì nhỉ?"
Ngón tay dài rõ ràng của Lệ Dạ Kỳ cài vào bát ngọc sứ trắng, đặt trước mặt Ngôn Lạc Hi, đổi bát đũa của cô lại tiếp tục không chút để ý rửa sạch tích chữ như vàng nói: "Kỳ"
"Thì ra là Kỳ thiếu" Trong lòng Lý Trí Viện cân nhắc đại diện họ Kỳ ở đế đô tìm kiếm một vòng cũng không có hào môn như vậy, cô ta thở phào nhẹ nhõm ngay cả ánh mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ cũng thêm một chút khinh bỉ.
Nhìn hắn một thân cầu kỳ hàng hiệu cùng với khí độ bất phàm còn tưởng rằng Ngôn Lạc Hi trèo lên cành cao, không nghĩ tới chính là một tiểu bạch kiểm không mang lên mặt bàn, xem ra Ngôn Lạc Hi thật sự bị ép đến cùng đường.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn chén đã rửa sạch