Sáng hôm sau, Ngôn Lạc Hi rời giường đi phòng tắm, mơ hồ vướng phải thứ gì đó ngã bịch xuống đất.
Cô đứng dậy, rồi lại ngồi trên thảm nhìn chằm chằm vào thủ phạm.
Trước mắt là một chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn Công nương Diana.
Năm ngoái, ở Y quốc diễn ra một buổi tiệc từ thiện, một chiếc túi tương tự được đấu giá hai triệu công chúa đã Y quốc mua về trưng ở phòng thay đồ.
Từ đó về sau, túi Công nương Diana trở nên đắt giá đặc biệt là những mẫu phiên bản giới hạn càng rất khó mua.
Điền Linh Vân trước đây vẫn thường than thở nếu có được một cái túi như vậy chết cũng không tiếc.
Lúc ấy hai cô còn tuyên bố, chờ các cô có tiền sẽ mua tất cả túi xách số lượng có hạn trên thế giới về thưởng thức.
Ôm túi xách đi được vài bước Ngôn Lạc Hi nghi ngờ mình đang nằm mơ, bởi vì trong tầm mắt cách năm bước, còn có một cái màu xanh, xa hơn một chút cũng là túi xách số lượng có hạn mà màu hồng.
Cô dụi dụi mắt, khó có thể tin nhìn túi xách trong phòng, cô véo đùi mình một cái.
Đau quá!
Hoàn toàn không phải mơ.
Ngôn Lạc Hi kích động đứng lên, đột nhiên nhìn thấy nhiều túi hàng hiệu như thế, ai mà giữ được bình tĩnh kia chứ?.
Cô đi tới mở cửa, trên hành lang còn nhiều loại túi xách xa xỉ của các hãng khác, cảm thấy mình đang bị bao vây bởi những chiếc túi hiệu.
"Dì Đông, trong nhà chuẩn bị mở triển lãm túi xách sao?”
Ngôn Lạc Hi tay vịn cầu thang lầu hai, trên bậc thang đặt đầy túi xách, trong phòng khách dưới lầu còn mấy chục cái xếp thành một chữ:”Bà xã anh xin lỗi” vô cùng hoành tráng và chói mắt.
Mỗi một cái túi ở đây, đều là những cái cô từng muốn mua nhưng không phải dễ dàng mà mua được.
Ai lại rảnh tiền như vậy? Quả thực chỉ muốn khoe khoang sự giàu có.
Dì Đông đứng ở dưới lầu, hai mắt tỏa sáng nhìn cô:” y, phu nhân của tôi, tất cả đều là của chồng con mua.
Sáng nay vừa về tới bằng đường hàng không, họ nói anh ta đã quét sạch túi xách phiên bản giới hạn của các nhãn hiệu xa xỉ khắp nơi trên thế giới, quả thực điên mất thôi”
Nani?
Ngôn Lạc Hi khiếp sợ trợn tròn mắt, miệng há thành hình chữ "O"
"Anh ấy uống nhầm thuốc rồi hả?”
Dì Đông đi một vòng quanh năm chữ kia, kích động đến hoa chân múa tay hớn hở nói:“Phu nhân, chính tay người nọ xếp thành chữ này tuy có hơi đơn giản lại không được khéo tay cho lắm nhưng rất có thành ý, hi vọng con cảm nhận được lời xin lỗi của tiên sinh”
Ngôn Lạc Hi xoa trán, phương thức xin lỗi của Lệ tiên sinh thật sự nổi bật, bá đạo và “hơi đơn giản”.
Không có người phụ nữ nào nhìn thấy nhiều túi xách hàng hiệu đắt tiền lại không động tâm yêu thích, cô cảm nhận được thành ý của anh, nhưng đối với cô, điều cô muốn không phải lời xin lỗi mà một trái tim sự chân thành.
Buông túi xách trong tay, cô lặng lẽ quay lưng trở về phòng.
Dì Đông nhìn bóng lưng cô chậm rãi biến mất ở lầu hai, nghĩ đến Lệ Dạ Kỳ về nhà sau khi mấy cái túi lục tục đưa đến, anh kéo tay áo ngậm thuốc lá, tự mình tháo bao bì ra, sắp xếp từng cái một.
Thành ý tràn đầy như vậy cũng không cảm động được trái tim vợ mình.
Đáng tiếc một phòng túi này, bà thật muốn xách một to to để đi chợ.
"Phốc, cậu nói cái gì?" Điền Lăng Vân phun ra một ngụm cà phê, khó có thể tin nhìn khuôn mặt nhỏ bé, sa đọa ngồi trên ghế sô pha.
Sáng nay vừa đến văn phòng, liền nghe thấy trợ lý bàn tán xôn xao, hot search trên weibo đã bị một kẻ cuồng mua túi nắm bắt.
Chỉ sau khi đọc tin, mới biết những chiếc túi phiên bản giới hạn của các thương hiệu nổi tiếng toàn cầu đã được bán hết chỉ trong một đêm bởi một người mua thần bí, làm người ta đau lòng đến mức phẫn nộ.
Nào đâu biết, người mua thần bí hóa ra lại là anh Lệ, điều khiến Điền Linh Vân ngạc nhiên là anh ta thực sự xin lỗi người vợ nhỏ của mình bằng cách mua nhiều túi như vậy, người này quá độc đoán, bá