Trong phòng làm việc, Phó Du Nhiên ngồi ở trên sô pha, nhàn nhã vểnh hai chân bắt chéo, đuổi đi một Ngôn Lạc Hi luôn làm người ta chán ghét, tâm tình cô ta vô cùng mỹ mãn, cuối cùng thù ngày đó trước mặt mọi người làm mình nhục nhã cũng báo được.
"Loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng làm việc bị người đá văng ra.
Phó Du Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân như thể từ địa ngục trở về, trong lòng không hiểu sao khiếp đảm, kìm không được vội vàng đứng lên, rụt rè nói:"Nhị ca"
"Câm miệng!" Lệ Dạ Kỳ quát lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta.
"Sao cô lại ở đây?"
"Dĩ nhiên là đi tới a!"
Phó Du Nhiên thấp giọng mềm mại, trìu mến nhìn anh:"Tối qua em tăng ca cả đêm, sáng sớm đi ngang qua muốn lên gặp anh một chút, không ngờ chờ lâu quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay"
"A! "Lệ Dạ Kỳ cười lạnh,"Tôi và Phó tiểu thư thân thiết như vậy sao?"
"Nhị ca......!"Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, đáy mắt hiện lên một tia tổn thương.
"Nếu để cho tôi nghe được hai chữ từ miệng cô nữa, tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết."
Lệ Dạ Kỳ thanh âm cơ hồ là từ trong kẽ răng phát ra, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, anh hiện tại bóp ch3t cô gái dã tâm này.
Phó Du Nhiên cô đơn rũ mắt xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh Lệ Dạ Kỳ ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt xẹt qua một chút đau thương.
"Anh nghĩ hiện tại em không phải sống không bằng chết sao?"
Lệ Dạ Kỳ lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người giữ kín như bưng nhìn chằm chằm cô, "Vậy sao?"
"Em chưa chết, anh không vui sao?"
Phó Du Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến cô ta vai hai run rẩy.
"Em từ địa ngục sống lại, từng giây từng phút đều nhớ đến anh, dùng hết khí lực cả đời mới có thể lần nữa đứng ở trước mặt anh, chẳng lẽ anh một chút cũng không vui sao?"
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:"Phó tiểu thư, diễn xuất của cô thật tốt"
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới tin em chính là Lệ Du Nhiên?" Phó Du Nhiên bi thương nhìn anh, gương mặt tuấn tú thâm thúy sáng ngời, đôi mắt trong trẻo, sống mũi cao thẳng đoan chính, trên người mỗi một chỗ giống như kiệt tác của nghệ thuật gia tỉ mỉ điêu khắc tạo thành, anh tuấn sắc bén, đường nét rõ ràng, hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Lệ Dạ Kỳ hơi cúi người, vẻ mặt lạnh lùng dè dặt: “Nói cho tôi biết, người chết trong lòng tôi là ai?”
Đôi mắt của Phó Du Nhiên đột nhiên mở to, trái tim lập tức chìm vào hầm băng.
Cô ta cứ tưởng mình có thể khiến anh bối rối, nhưng người đàn ông ý chí vô cùng mạnh mẽ, làm sao có thể tùy ý thao túng anh?
Cô đưa tay che mí mắt: “Xin lỗi, em không thể nói được.”
"Phó tiểu thư, đây là khu vực riêng tư của tôi, hy vọng cô đừng tùy tiện xông vào, nếu không tôi sẽ khách khí".
Lệ Dạ Kỳ lướt qua cô ta, đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Anh châm một điếu thuốc, rít một hơi dài, ngay cả nicotine cũng không thể xoa dịu tâm trạng hỗn loạn của anh, thứ đọng lại trước mắt là khuôn mặt tổn thương của cô gái xinh đẹp.
Không cho anh cơ hội giải thích, cô thậm chí còn không có niềm tin vào anh?
Trên đường trở về căn hộ, Điền Linh Vân gọi điện cho Mạc Thần Dật, khi họ đến bên ngoài căn hộ, anh ta đang cầm một hộp rượu đứng trước cửa, nhìn thấy họ thì phàn nàn: “Sao các cô lại chậm như vậy? Tôi gấp muốn chết còn ca phẫu thuật ”.
Điền Linh Vân liếc anh ta một cái, cầm chìa khóa mở cửa, Ngôn Lạc Hi lúc này như một hồn ma bay vào căn hộ, cô liền hạ giọng cảnh cáo: “Đừng nói cho Lệ nhị thiếu biết Ngôn Lạc Hi đang ở nhà tôi, nếu không tôi sẽ cắt đứt mối quan hệ chúng ta"
Mạc Thần Dật nhận thấy Ngôn Lạc Hi dường như đang khóc, anh ta liền cau mày nói: "Sao vậy?"
“Đi mà hỏi bạn tốt của anh đi"
Điền Linh Vận thậm chí không muốn nói chuyện với anh ta, ôm rượu vào nhà.
Mạc Thần Dật đang định đi theo thì "rầm" một tiếng, cánh cửa trước mặt đóng sầm lại, suýt chút nữa đã đập gãy sống mũi anh ta.
Mạc Thần Dật: “......”
Người phụ nữ vô tâm thật sự coi