Ngôn Lạc Hi bỗng dưng mở to hai mắt, khó tin nhìn anh.
Anh chỉ thuận miệng nói một câu, trái tim cô lại rung động đến run rẩy.
Thật lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình:"Anh đùa gì vậy?"
"Phu nhân, chúng ta nói chuyện yêu đương đi"
Lệ Dạ Kỳ đặt ly rượu xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú.
Phút chốc, ly rượu trên tay cô trượt xuống, trên mặt đất vang lên tiếng vụn vỡ, mảnh thuỷ tinh văng tung toé trúng lên mu bàn tay Ngôn Lạc.
Cô dường như mất đi cảm giác, mặt dại ra nhìn anh.
Anh ấy vừa nói cái gì?
Không, cô khẳng định xuất hiện ảo giác.
Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy mu bàn tay cô bị thương, anh đứng dậy vòng qua bàn vuông, ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay hơi lạnh cầm cổ tay cô kéo đến trước mặt mình, nhìn vết máu đỏ sẫm phía trên, lông mày anh nhíu lại, "Có đau không?"
Đầu ngón tay Ngôn Lạc Hi khẽ run, muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt, "Vết thương nhỏ, không sao đâu, lấy khăn giấy lau chút là được"
Lệ Dạ Kỳ cúi đầu, đôi môi ấm áp phủ lên mu bàn tay cô m*t đi vết máu, chờ hoàn toàn cầm máu mới buông tay xuống:"Anh đi lấy băng cá nhân"
Ngôn Lạc Hi ngây ra như phỗng nhìn bóng lưng anh rời đi, anh vì sao đột nhiên để ý đến cô như vậy?
Lệ Dạ Kỳ rất nhanh trở về, mở băng cá nhân dán lên mu bàn tay cô, sau đó phân phó nhân viên phục vụ dọn dẹp mảnh thủy tinh, anh nắm tay cô đứng ở bên cạnh chờ đợi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ tự do của cô.
Buổi chiều, nhìn thấy cô khóc trước mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy đây chính là số mệnh.
Cô vì người đàn ông khác ở trước mặt theo lý tranh luận, tranh không lại bật khóc.
Nhìn thấy bả vai cô bất lực run rẩy, một khắc đó anh ghen đến phẫn nộ lại nhịn không được mà thỏa hiệp.
Dựa theo tính tình trước kia, anh chắc chắn đã đem Thẩm Trường Thanh chơi phế!.
Nhưng trước mặt cô, dường như tất cả nguyên
tắc đều không còn là nguyên tắc.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, anh nắm tay cô một lần nữa ngồi xuống, đôi mắt đen kịt không chớp mắt nhìn cô, "Bà xã, anh..."
"Lệ tổng, thật trùng hợp, anh cũng tới đây ăn cơm".
Một giọng nữ trẻ tuổi dễ nghe cắt đứt lời Lệ Dạ Kỳ, anh nhíu mày ngẩng đầu, thấy Phó
Du Nhiên kéo tay Phó Tuyền đi tới, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ngôn Lạc Hi hoàn hồn, nhìn thấy Phó Du Nhiên trong nháy mắt, cả người giống như bị một chậu nước đá bao đầu tưới xuống, tất cả mê mang đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cô cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta.
Phó Du Nhiên nhìn cô như tình địch, cười khẽ.
"Ngôn tiểu thư cũng ở đây a, thật tiếc, chúng tôi đặt vị trí không thấy được cảnh đêm đẹp như vậy, nếu như hai người không ngại, chúng tôi ngồi xuống cùng nhau dùng cơm thì sao?"
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, vừa định từ chối, Ngôn Lạc Hi đã tự nhiên gật đầu, "Được."
Cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lệ Dạ Kỳ, nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt,
"Phó tổng, Phó tiểu thư, mời ngồi"
Phó Tuyền nhìn cô, có chút không rõ cô đang suy nghĩ gì, rõ ràng ngày đó ở cao ốc Lệ thị, thái độ của cô đối với bà còn tràn đầy thống hận, lúc này bình tĩnh thật sự không thích hợp.
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, "Phu nhân..."
Ngôn Lạc Hi cười tươi kéo cánh tay Lệ Dạ Kỳ
tiến đến trước mặt anh dịu dàng nói:"Em biết anh không thích người khác quấy rầy khi đang dùng cơm, nhưng Phó tiểu thư thoạt nhìn thật sự rất muốn nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ này."
Lệ Dạ Kỳ yên lặng nhìn cô, cúi đầu ghé vào tai cô, động tác thân mật, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, "Rốt cuộc em đang chơi gì?"
"Ngược chó a" Đôi mắt hạnh của Ngôn Lạc Hi tràn đầy ý cười, nhìn quanh sinh huy dưới ánh đèn lưu ly.
Cô buông cánh tay anh ra, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, khiêu khích nhìn Phó Du Nhiên ở đối diện.
"Lần trước trong tiệc hội cùng Phó tiểu thư nói chuyện thật vui, hôm nay gặp lại coi như là có duyên, làm chủ nhà, bữa cơm này theo lý thì tôi và anh nhà mời hai vị, không cần khách khí."
Phó Du Nhiên trong lòng tràn đầy ghen ghét, cô ta không quên lần trước ở tiệc hội bị Ngôn Lạc Hi nhục nhã, nhưng trên mặt vẫn như cũ treo vân đạm phong khinh ý cười, "Đã như vậy, tôi đây liền không khách khí, mời"
Chỉ chốc lát sau,