Cố Thiển đẩy người ra, giơ tay tát lên mặt Mặc Bắc Trần, sao có thể cưỡng hôn cô hết lần này đến lần khác?
Mặc Bắc Trần dễ dàng nắm lấy bàn tay cô, mày nhíu lại, cụp mắt nhìn bộ dáng quật cường của cô, trầm giọng cảnh cáo: "Thiển Thiển, hậu quả chọc giận anh, em chịu không nổi"
Khóe mắt Cố Thiển đỏ bừng, cô dùng sức rút tay về, hung hăng lau môi.
Thế nhưng cỗ nóng bỏng kia làm thế nào cũng lau không hết, phảng phất từ cánh môi vẫn nóng đến đáy lòng, nóng đến tâm hoảng ý loạn.
Mặc Bắc Trần ánh mắt hơi tối, túm cổ tay cô, mở cửa xe đem cô đẩy mạnh vào trong, anh ta theo sát lên xe, rất nhanh Rolls Royce màu đen phóng đi không dấu vết.
Ngôn Lạc Hi nhận thấy có gì không đúng, lúc chạy tới muốn ngăn cản đã không còn kịp, cô trơ mắt nhìn chiếc Rolls Royce màu đen biến mất ở giao lộ, tức giận dậm chân tại chỗ.
Cô lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Thiển, vừa mới vang lên hai tiếng, di động đã bị cúp máy, gọi lại, cũng đã tắt máy.
Cô gấp đến độ xoay quanh, thình lình nhìn thấy Thẩm Trường Thanh dưới thành, cả người cô chấn động.
Cách một khoảng cách, không thấy rõ vẻ mặt Thẩm Trường Thanh nhưng thân ảnh cao gầy căng thẳng kia làm cho người ta nhìn mà chua xót.
Bọn họ cuối cùng cũng chỉ tiểu nhân vật, người khác một ngón tay có thể nghiền chết, làm sao chống lại được vận mệnh?
Ban đêm, màn trời buông xuống, Lệ Dạ Kỳ bước vào nhà, dì Đông đi qua tiếp nhận áo khoác lên cổ ta anh, hạ giọng nói:"Tiên sinh, hôm nay phu nhân về sớm, hình như tâm trạng không tốt lắm, vẫn ngồi ngẩn người trên sô pha"
Lệ Dạ Kỳ thay dép xong, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cô gái ôm đầu gối ngồi trên sô pha, "Xảy ra chuyện gì?
"Không biết, hỏi cô ấy cũng không nói".
Dì Đông lo lắng nói.
"Tôi biết rồi"
Lệ Dạ Kỳ bước chân dài, đi tới bên sô pha, khom lưng ôm Ngôn Lạc Hi đang ngẩn người vào trong ngực, để cô ngồi trên đùi anh.
"Đang nghĩ gì?"
Ngôn Lạc Hi hoàn hồn, muốn xuống khỏi đùi anh, lại bị anh ôm chặt thắt lưng, "Đừng lộn xộn"
Hai má Ngôn Lạc Hi nóng lên, nhìn thoáng qua cửa vào phòng khách, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn dì Đông, thẹn thùng nói: "Dì Đông đang nhìn kìa"
Ở chung, cô mới phát hiện thì ra dì Đông là lão tài xế, một lời không hợp liền lái xe.
Nhìn bọn họ ôm nhau như vậy, quay đầu lại còn không biết phải giễu cợt bọn họ như thế nào.
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn dì Đông, dì Đông lập tức nói: "Các con coi như dì không tồn tại đi"
“……”
Vợ chồng nhà này đều là có nhan sắc cao như vậy, nhìn liền cảnh đẹp ý vui, tản ra một loại bong bóng màu hồng nhạt yêu đương, sau này sinh tiểu bảo bảo khẳng định cũng đặc biệt xinh đẹp.
Ngôn Lạc Hi quẫn bách cúi đầu, suy nghĩ một chút, cô nói:"Hôm nay em nhìn tháy Mặc Bắc Trần hôn Thiển Thiển"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, bàn tay to thưởng thức ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, "Thì ra phu nhân rầu rĩ không vui là vì chuyện này?"
Cô khi nào lại để ý tới Mặc Bắc Trần?
Khó trách cô đối với chuyện Bắc Trần muốn chia rẽ Thẩm Trường Thanh và Cố Thiển kích động như vậy, không lẽ nguyên nhân là vì cô?
Nên khi nhìn thấy Bắc Trần thân mật với Cố Thiển, cô mới rầu rĩ không vui cả đêm?
Nghĩ vậy, trong lòng Lệ Dạ Kỳ mất bình tĩnh có một thứ cảm xúc dâng lên gọi là ghen tin.
Thấy cô không nói lời nào, anh lại nghiến răng nghiến lợi hỏi:"Em thích Bắc Trần?"
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn anh, thấy lông mày anh nhíu chặt, tựa như làm đổ thùng dấm, vị chua bốn phía, cô dở khóc dở cười, "Em thích Mặc Bắc Trần lúc nào?"
"Vừa rồi em ghen".
Ngữ khí Lệ Dạ Kỳ rầu rĩ.
Ngôn Lạc Hi bối rối, cô ghen lúc nào?
Lệ Dạ Kỳ nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô liền tức giận:"Em để ý Bắc Trần hôn Cố Thiển"
"Phốc".
Ngôn Lạc Hi không nhịn được bật cười ra tiếng, anh vô tình toát ra sự quan tâm và để ý, khiến trong lòng cô ngọt ngào, sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
Lệ Dạ Kỳ bị cô cười đến không được tự nhiên, hờn dỗi chuyển cô qua sô pha, đứng dậy rời