Giang Khả Nhi trước mắt căm hận, chán ghét Ngôn Lạc Hi tới cực điểm, một đóa hoa sen trắng chết tiệt cũng thấp hèn như Lê Trang Trang, còn dám mơ ước Thất ca, cô ta nhất định phải nghĩ biện pháp chỉnh Ngôn Lạc Hi đến chết!
Mắt thấy Giang Khả Nhi phất tay áo bỏ đi, Ngôn Lạc Hi không kìm lòng được liền hắt xì mấy cái, lạnh.
Điền Linh Vân lo lắng nhìn cô, "Nhị Lạc, lễ phục của cậu ướt hết rồi, tôi nói ban tổ chức, chúng ta về trước"
Ngôn Lạc Hi xoa xoa mũi, gật đầu với cô, "Vậy tôi ra ngoài chờ, không muốn ở đây bị người ta xem như khỉ"
"Được" Điền Linh Vân bước nhanh rời đi.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Phó Luân cô nghĩ mình đang khoác áo của anh ta, cứ đi như vậy không tốt lắm, cô hỏi:"Tại sao anh cũng ở Giang Thành?"
"Vừa nhận được lời mời, không nghĩ tới gặp em ở Giang Thành.
Vừa rồi không làm em sợ chứ?"
Phó Luân không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên gương mặt xinh đẹp, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
"Mặt em làm sao vậy?"
Ngôn Lạc Hi theo bản năng chạm hai má.
"Không có gì, không cẩn thận vấp ngã thôi, vậy anh làm việc của mình đi, tôi đi trước không phiền anh nữa, áo của anh tôi sẽ gửi lại sau"
"Lạc Hi, đừng khách khí với anh như vậy.
Công việc của anh đã xong, hai người ở Giang Thành không quen, còn là hai cô gái độc thân, lát nữa anh đưa hai người trở về.
"
Phó Luân nhìn ra cô đang xa lánh anh, bất quá anh không muốn buông tha cơ hội có thể tiếp cận cô.
Huống chi, lời cảnh cáo vừa rồi của Giang Khả Nhi còn văng vẳng bên tai, hiện tại bọn họ lại ở trên địa bàn của cô ta, khó bảo đảm cô ta làm ra chuyện quái gì.
"Không cần đâu, chúng tôi có thể về được".
Ngôn Lạc Hi cự tuyệt.
"Lạc Hi, em đang trốn tránh anh sao?"
Ngôn Lạc Hi sửng sốt, vội vàng: "Sao có thể? Tại sao phải trốn tránh, tôi chỉ cảm thấy phiền phức cho anh, hơn nữa chúng tôi không phải trẻ con, không thể đi lạc"
Vẻ mặt Phó Luân thoạt nhìn vài phần buồn bã.
"Anh cho rằng lần trước can thiệp vào chuyện của em, khiến em chán ghét anh"
Ngôn Lạc Hi ngượng ngùng nhéo mu bàn tay, thật sự không biết ứng phó loại tình huống này, cũng may Điền Linh Vân rất nhanh trở lại, kéo cánh tay Ngôn Lạc Hi, nói: "Xong rồi, chúng ta có thể đi"
"Anh tiễn hai người".
Phó Luân nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài tiệc hội.
Điền Linh Vân nhìn bóng lưng cao lớn của Phó Luân hạ giọng nói: "Nhị Lạc, giữa hai người có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả".
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói.
"Tôi thấy hai người ở chung một chỗ có gì đó là lạ, kỳ thật Phó Luân cũng rất tốt, nếu Lệ nhị thiếu không thích hợp, cậu có thể cân nhắc suy nghĩ cho anh ta.
"Điền Linh Vân trêu ghẹo nói.
Hai người đóng vai