Trong thang máy, Lệ Dạ cầu không nói một lời thả tay Ngôn Lạc Hi ra, bóng lưng anh cứng ngắc đứng đó, toàn thân trên dưới lan toả khí lạnh lẽo, làm Ngôn Lạc Hi bên cạnh cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Sự yên tĩnh bao trùm lên không khí, Ngôn Lạc Hi nghe được tiếng nhịp tim đập của mình càng lúc càng mạnh, thang máy bỗng dưng “đinh” một tiếng mở ra.
Lệ Dạ Kỳ bước ra đầu tiên, không có nghe thấy tiếng bước chân cô đi theo, anh lạnh lùng xoay lại, thần sắc lãnh khốc đến cực hạn:"Muốn tôi ôm đi không?"
Ngôn Lạc Hi bị thanh âm lạnh lẽo đâm vào tim, cô chậm rãi bước ra thang máy, yên lặng đi theo phía sau anh đến phòng khách sạn.
Nhìn bóng lưng anh, nội tâm cô hoản loạn muốn hỏi vì sao anh lại tới nơi này?
Anh bộ dáng thản nhiên là đi công tác hay đặc biệt tới đây vì cô?
Lệ Dạ Kỳ cầm thẻ mở cửa phòng, vào trong cắm sạc điện thoại tiện tay ném áo khoác vest lên sofa, tay kia không nhịn được nới lỏng cà vạt.
Ngôn Lạc Hi đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Từ cửa phòng đi vào, tầm mắt dần dần mở rộng, phòng tổng thống xa hoa đắt tiền, đèn thủy tinh sáng chói, bên trong lớn như vậy chỉ có một cái giường còn rải đầy hoa hồng đỏ cực lãng mạn.
Mấy thứ này là chuẩn bị cho cô?
Lệ Dạ Kỳ xoay lại, nhìn cô đang khoác trên người âu phục của đàn ông khác, cảm giác mười phần chướng mắt.
Anh im lặng đi tới, trực tiếp nắm lấy áo thẳng thừng ném xuống cạnh thùng rác.
“Lệ Dạ Kỳ, anh làm cái gì a?”
Ngôn Lạc Hi muốn giữ lại nhưng đã không kịp, người nào đó ác liệt tới mức giẫm một phát lên đó, cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
"Anh đừng ấu trĩ như vậy được không?"
Cô xoay người lại nhặt áo lên, cổ tay bỗng nhiên bị níu lại, một giây sau đã bị ấn trên vách tường, thân thể cao nhất áp sát cô không khe hở, trước mặt bị hơi thở lạnh lẽo của nam nhân bao phủ.
Lệ Dạ Kỳ khuôn mặt tuấn tú âm trầm:"Tôi ấu trĩ?"
Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt chằm chằm, hai tay chống đỡ trên ngực anh, muốn kéo khoảng cách giữa hai người.
"Tối nay, tôi bị Giang Khả Nhi đổ rượu lên người, Phó Luân giúp tôi giải vây, anh không cần đối với anh ta như vậy"
“Vậy tôi phải đối với anh ta thế nào?".
Lệ Dạ Kỳ hô hấp tản ra sự tức giận.
"Phu nhân, tôi tin em, cho nên mới hết lần này đến lần khác nhẫn nại nhưng bây giờ đã đến cực hạn rồi"
Cô tại sao không phản kháng đẩy Phó Luân ra? Đừng nói nội tâm đã vì tên đó mà dao động.
Không, anh tuyệt đối không cho phép!
Lệ Dạ Kỳ níu cổ tay cô đè lại ở trên vách tường, khoảng cách giữa hai người là không khoảng cách dính chặt vào nhau.
Ngôn Lạc Hi né tránh không kịp, miễn cưỡng quay đầu ra, môi mỏng lành lạnh rơi xuống gò má cô.
Lệ Dạ Kỳ giận đến cực điểm xé toạc cà vạt trên người, nhướng mày:"Vì khuôn mặt trắng trẻo của tên đó mà từ chối tối?"
Anh ngàn dặm xa xôi tìm cô để giải thích, còn cô thì sao? Ở đây nghênh đón anh như thế này?
"Đừng lôi kéo Phó Luân vào, từ đầu đến cuối tôi và anh ấy chỉ là bạn bè" Ngôn Lạc Hi tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn bừng đỏ, rõ ràng anh mới là người tâm tư hoa đào nở, dựa vào cái gì ở đây chỉ trích cô?
"Bạn bè mà ôm ôm ấp ấp?"
Lệ Dạ Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh rốt nên làm cái quái gì với cô? Chỉ một khoảng thời gian ngắn không bên cạnh, cô liền bị đàn ông khác nhìn ngó.
Anh chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trong suốt ba mươi năm qua.
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi anh đào, ngữ khí cứng nhắc:"Chúng tôi không ôm ấp..."
Lệ Dạ Kỳ cười lạnh:"Chúng tôi? Với ai? Chúng tôi nào ở đây?"
Ngôn Lạc Hi quay mặt chỗ khác, cô nói:"Đừng ngắt lời, Lệ Dạ Kỳ, tôi không phải tài sản riêng của anh, tôi còn công việc và quyền tự do kết bạn, mong anh đừng can thiệp.”
Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm cô một lúc:"Tự do kết bạn em nói là cùng nam nghệ sỹ khác dây dưa không rõ?"
"Anh đừng có ngậm máu phun người"
Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn anh, “Tôi nói lại lần nữa, ngoài quan hệ hợp tác, tôi và Phó Luân chỉ là bạn bè thôi"
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đứng trước mặt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên tức giận.
Vừa rồi anh không chú ý tới, bây giờ mới phát hiện hai má cô đỏ bừng.
Một nửa khuôn mặt trầy da ẩn ẩn tỉ ra tơ máu, anh cúi người, hô hấp phả lên mặt cô.
Ngôn Lạc Hi tưởng rằng anh lại muốn làm gì đó nên cô rụt người lại, nhưng người đàn ông đã giữ vai cô lại.
"Đừng cử động, mặt bị thương như thế này còn trang điểm muốn làm biến dạng nó sao?"
"Biến dạng thì biến dạng" Ngôn Lạc Hi tức giận nói.
Lệ Dạ Kỳ cau mày, liếc nhìn cô một cái, đứng thẳng lên, “Em đi tẩy trang đi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Ngôn Lạc Hi