"Tiệc...tiệc gia đình?" Ngôn Lạc Hi đột nhiên lắp bắp, ý muốn đưa cô về gặp ba mẹ chồng sao?
Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả, ngay cả một món quà tươm tất cũng không có.
"Được rồi, đừng căng thẳng, có anh ở đây." Lệ Dạ Kỳ siết chặt mu bàn tay cô trấn an.
Vốn dĩ anh muốn để cô chuẩn bị tinh thần trước nhưng mấy hôm này, Nhị thẩm ngày nào cũng đến văn phòng anh nhắc đến chuyện quá khứ khiến anh rất khó chịu.
Để cắt đứt suy nghĩ của một số người, anh phải tiến hành kế hoạch ban đầu.
"Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả, sao anh không báo trước cho em biết?" Ngôn Lạc Hi lo lắng đến mức nếu biết mình đi dự bữa cơm gia đình thì cô đã ăn mặc khiêm tốn hơn rồi.
A! Lệ đại thần là một kẻ xấu xa, tại sao vào thời điểm này lại nói với cô rằng tối nay anh ấy sẽ đi ăn cơm gia đình?
Thấy cô sắp phát điên, Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nói: “Không cần chuẩn bị quà, anh đã chuẩn bị sẵn rồi, sau này cứ làm như lời anh nó, anh biết họ thích gì phần đó cứ để anh lo là được"
Ngôn Lạc Hi vẻ mặt buồn bã nói: "Nhưng, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị đi gặp gia đình anh."
Lệ Dạ Kỳ cau mày nói: “Con dâu xấu cũng phải đi gặp bố mẹ chồng, huống hồ Hi Nhi không xấu chút nào, tin anh đi, bọn họ dễ gần hơn anh, đến anh, em còn thu phục được, người nhà anh đã là cái gì?"
Ngôn Lạc Hi cau mày nói:"Anh giỡn không vui chút nào"
Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa đầu cô:"Ngoan, đừng nghĩ lung tung."
Ngôn Lạc Hi kéo tay anh ra, ngồi trong góc cầm điện thoại tìm kiếm những thứ cần chú ý khi lần đầu gặp bố mẹ chồng, càng nhìn càng tuyệt vọng ôm đầu nói:"Em không có kinh nghiệm, không làm được.”
"....."
Chu Bắc buồn cười, phản ứng của phu nhân thật quá đáng yêu, để cho người ta cũng không nhẫn tâm làm cô khó xử.
Trong lòng Ngôn Lạc Hi dù vướng bận thế nào, muốn trốn thoát bao nhiêu xe vẫn lao vào dinh thự Lệ gia, từ lúc bước vào cổng, khắp nơi đều cảm giác canh gác nghiêm ngặt.
Có người đứng gác ở cửa, bên trong còn những chú chó mặt lạnh uy nghiêm cao lớn và hung dữ hơn cả Mai Mai, thật đáng sợ a!
Ngôn Lạc Hi bị thế trận trước mắt làm cho kinh hãi, vẻ mặt ủ rủ hỏi:"Bọn chúng có cắn không?"
“Cắn người xấu".
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng hèn nhát của cô, nhịn không được bật cười.
Nghe vậy, Ngôn Lạc Hi ôm lấy eo Lệ Dạ Kỳ không chịu xuống xe:"Em không xuống, chúng sẽ cắn em"
"Phốc" Chu Bắc nhịn không được nữa phun cười ra tiếng, Thất gia nói ăn đủ nghĩa, khó trách phu nhân cứ luôn hiểu lầm, đúng là quá trêu chọc.
Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ xoa xoa giữa lông mày.
"Hi Nhi, đừng sợ, có anh ở đây bọn chúng không dám cắn em, ngoan xuống xe."
Ngôn Lạc Hi ngước nhìn anh, bắt gặp đôi mắt đen tuyền, lòng chợt bình tĩnh lại điều chỉnh nhịp thở đi theo anh ra khỏi xe.
Gió đêm thổi vào mặt, hương hoa quế trong vườn thật dễ chịu.
Ngôn Lạc Hi kéo khăn choàng lại, nhìn thấy Chu Bắc từ trong cốp xe lấy quà cáp mà Lệ Dạ Kỳ chuẩn bị sẵn, cô vội vàng đi tới đỡ hai túi xách.
Lệ Dạ Kỳ thấy thế liền đưa tay giúp cô lấy, cô bước ra một bước, tránh khỏi tay anh, cười nói:"Em cầm cho, không nặng lắm, anh giúp thư ký Chu lấy mấy cái còn lại đi"
Lệ Dạ Kỳ nhận lấy quà từ tay Chu Bắc, bước nhanh đến bên cạnh cô, cẩn thận