Trong xe yên tĩnh không tiếng động, Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn, anh ta rốt cuộc là ai? Ngay cả cảnh sát giao thông cũng phải cúi chào? Chẳng lẽ lão bà nữ nhân bao dưỡng anh ta rất có lai lịch?
"Em còn nhìn tôi như vậy, tôi không cam đoan có thể làm xong chuyện vừa rồi hay không"
Giọng nói trầm thấp như cười như không vang lên bên tai, Ngôn Lạc Hi một giây phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai không chịu thua kém đỏ bừng.
Tiếng chuông điện thoại di động xa lạ vang lên, Ngôn Lạc Hi theo bản năng nhìn qua khớp xương rõ ràng bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại di động đặt trên đài điều khiển trung tâm, cô tinh mắt nhìn thấy hai chữ Tiểu Lê.
Lệ Dạ Kỳ nghe máy, "Tìm anh có việc?"
Lê Trang Trang đứng trước cửa sổ sát đất, tao nhã hào phóng kéo môi cười, "Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao? Lệ Dạ Kỳ trầm mặc.
Lê Trang Trang nụ cười trên mặt chậm rãi đọng lại, cảm giác được bên kia truyền đến xa cách lạnh lùng, nàng nhắm mắt lại, "Em nghe nói anh xuất ngũ rồi? Có thời gian chúng ta gặp một chút, được không?"
Mỗi lần Lệ Dạ Kỳ đối mặt với Lê Trang Trang anh đều có cảm giác nặng nề không thở nổi, cho nên mấy năm nay đã cố hết sức giúp đỡ cô, nhưng không thể tới gần cô một chút.
"Được"
Ngôn Lạc Hi ngồi ở bên cạnh, điện thoại di động của anh hoàn toàn không có rò rỉ âm thanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô trực giác đầu dây bên kia nhất định là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ khiến anh đặc biệt rối rắm nếu không giọng nói của anh sẽ không nặng nề như vậy.
Chờ anh ngắt điện thoại, cô liền nhướng mày nói: "Kim chủ sao?"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lành lạnh nhìn sang, cô vội vàng giơ tay đầu hàng, "Biết rồi biết rồi, anh bán nghệ không bán mình"
Lệ Dạ Kỳ nhìn ánh mắt của cô, hung ác đến hận không thể ném cô từ trên xe xuống, anh thấy thế nào cũng là thẳng nam, từ lúc nào bán nghệ không bán mình? Huống chi là chữ "Nghệ" trong miệng cô chỉ sợ cũng không phải từ ngữ hay ho gì.
"Ngôn Lạc Hi, khó trách em đi diễn ba năm, lại chỉ có thể diễn lão nhị ngàn năm, cũng thật đáng thương" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi truyền đến phác họa ý cười nhàn nhạt, giống như đang cười nhạo sự không thông suốt của cô.
Ngôn Lạc Hi đời này hận nhất hai chuyện, một là cười nhạo cô ngực nhỏ, một là cười nhạo cô diễn không được nữ chính.
Cô hận đến nghiến răng, "Ai nói tôi chỉ có thể ngàn năm lão nhị, tôi lập tức liền diễn nữ nhất cho anh xem, hừ!"
"Có chí khí, mèo hoang, anh đây mỏi mắt mong chờ.
"Người đàn ông cúi đầu cười, tâm tình có chút sung sướng.
Ngôn Lạc Hi rõ ràng nhìn ra anh ta đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, cô nắm chặt nắm tay, sợ mình khống chế không được trực tiếp nhào tới đạp anh vài cái.
Một lão nam nhân bán đứng thân thể dựa vào cái gì khinh bỉ cố gắng của cô?
Xe dừng bên ngoài bờ trái, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xe xuống xe, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lệ Dạ Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất, anh thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại di động, mở tin nhắn, "Thất ca, bảy giờ tối, em ở phòng Toàn Tụ Đức chờ anh".
Anh tiện tay ném điện thoại di động trở về đài điều khiển trung tâm, ngước mắt nhìn phía trước, ánh mắt nửa híp thấm ra màu mực dày đặc, một lúc lâu sau, mới khởi động xe rời đi.
Ngôn Lạc Hi đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, toàn thân chăm chú viết bản thảo.
Ánh mặt trời chiếu vào, ở trên người mạ một tầng hào quang chói mắt, mười ngón tay như bay gõ bàn phím, toàn bộ trong phòng đều là tiếng vang "bốp bốp".
Cô rón rén đi tới đứng ở phía sau lưng che khuất một phần ánh mặt trời liếc nhìn văn tự trên màn hình, "Vân nhi, cậu khi nào đã sửa xong cẩu huyết tiểu thuyết rồi?"
Điền Linh Vân không để ý tiếp tục gõ năm phút đồng hồ, mới rốt cục thở dài, "Viết xong rồi, sao cậu tới trễ vậy?"
Ngôn Lạc Hi đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, túm lấy một cái gối ôm ôm lấy, đầy bụng u oán nói: "Gặp được một người đàn ông không rõ lai lịch gì, thiếu chút