Phó Du Nhiên thấy Lệ Dạ Kỳ thất thần, liền nhào vào lòng ôm chặt lấy anh, nói:"Nhị ca, Ngôn Lạc Hi trong người chảy dòng máu dơ bẩn của bọn tội phạm, mẹ cô ta độc ác như vậy, cô ta sao có thể là người tốt?"
Lệ Dạ Kỳ hoàn hồn, anh bắt lấy cánh tay Phó Du Nhiên, mãnh liệt đẩy cô ta ra, nghiêm khắc cảnh cáo nói: "Phó Du Nhiên, đừng để tôi nghe thêm lần nào, từ miệng cô nửa chữ chửi bới cô ấy.
"
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, "Nhị ca! ! "
Lệ Dạ Kỳ xoay người rời đi, bước chân hỗn độn lộ ra tâm thần đại loạn.
Ngôn Lạc Hi là con gái Phó Tuyền, tin tức đến đột ngột như vậy, ngay cả anh cũng không biết cách nào tiêu hoá nó, người đàn bà nham hiểm Phó Tuyền sao có thể là mẹ của Ngôn Lạc Hi?
Bước nhanh ra khỏi khách sạn, gió đêm đập vào mặt, lạnh đến thấu tim.
Anh muốn gặp nhanh chóng gặp cô ngay bây giờ nếu không sự bất an trong lòng không biết làm sao chống đỡ.
Lần đầu tiên trong đời, anh được trải nghiệm cái loại cảm giác hoảng loạn tới mức không nghĩ ra được bất cứ thứ gì khác.
Gió lạnh thổi phà trên gương mặt điển trai, giờ phút này biết tìm cô nơi nào? Hồn phách lưu lạc đến mất trí, lãng quên đi thế giới này vẫn còn cái gọi là điện thoại di động!
Đi bộ dọc đoạn đường dài đến khi hồi hồn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại đã bỏ xa khách sạn Quốc Mậu sáng rực ánh đèn đằng đó.
Lệ Dạ Kỳ định thần một hồi, vội vàng quay đầu trở lại, vợ vẫn có ở đó đang đợi anh về.
Anh lấy điện thoại, vừa đi vừa gọi cho cô chỉ cần nghe giọng cô có lẽ sẽ tốt hơn, ít ra anh đỡ phải luống cuống như bây giờ, trái tim cũng sẽ không bị hận ý trào lên cắn nuốt.
Hi Nhi, nghe điện thoại!
Lệ Dạ Kỳ lòng cồn cào như gào thét tên cô trong điện thoại vẫn không ai nghe máy.
Khách sạn Quốc Mậu gần ngay trước mắt, đứng yên trước cửa giờ khắc này lại do dự, nhìn thấy cô, anh sẽ nói gì?
Ngay cả bản thân còn không hiểu rõ chính mình, anh có nhịn không được mà hận cô hay không?
Trong lúc do dự, điện thoại đầu dây bên kia, một giọng nữ xa lạ bắt máy:"Xin chào, đây là quầy phục vụ nhận đồ thất lạc của khách sạn Quốc Mậu, cho hỏi người gọi đến có phải chủ nhân chiếc điện thoại này không ạ?"
Tim Lệ Dạ Kỳ đập thình thịch, điện thoại vợ anh sao lại ở chỗ nhận đồ thất lạc của khách sạn?
Anh bước nhanh vào trong:"Tôi là chồng chủ máy, tôi sẽ lập tức tới đó"
Cúp điện thoại, dự cảm bất an trong lòng Lệ Dạ Kỳ càng thêm mãnh liệt, anh cơ hồ là chạy đến quầy đồ thất lạc xác minh thân phận.
Nhân viên liền nói:"Lệ tổng, đây là túi xách phục vụ nhặt được ngoài vườn hoa, anh xem qua một chút có mất mát gì bên trong không ạ?"
Trong lòng Lệ Dạ Kỳ chấn động, nếu như chỉ là điện thoại bị mất có thể nói cô sơ suất, nhưng ngay cả túi cầm tay cũng rơi mất có thể nói cô gặp nguy hiểm gì rồi?
Nghĩ đến đây, Lệ Dạ Kỳ nào còn bình tĩnh ngày thường, anh lạnh lùng nói: "Túi xách nhặt được ở đâu? Đưa tôi đến đó ngay lập tức, còn nữa, tôi cần kiểm tra camera khách sạn các người"
Nhân viên phục vụ bị khí thế của anh làm cho khiếp sợ, vội vàng đưa Lệ Dạ Kỳ đến vườn hoa dưới lầu khách sạn, "Lúc ấy tôi đi ngang qua đây, thấy ở đây có một cái túi xách tay rơi xuống, liền nhặt lên, thấy túi xách tay rất quý giá, liền giao đến chỗ nhận đồ bị mất.
"
Lệ Dạ Kỳ quan sát xung quanh, nơi này cách phòng tiệc phía trước một đoạn, vị trí yên tĩnh, ánh đèn tương đối mờ, nếu là bắt cóc!
Lệ Dạ Kỳ không dám nghĩ nhiều, lạnh giọng ra lệnh: "Đưa tôi đến phòng giám sát"
Bởi vì thân phận của anh, nhân viên nào dám làm trái ý, chỉ biết tuân mệnh mang anh đến phòng giám sát.
Lúc này, Ngôn Lạc Hi bị mùi dưới muối nồng nặc làm cho bừng tỉnh.
Cô mở mắt, cẩn thận quan sát bốn phía, cô bị ném ở phía sau xe tải, thỉnh thoảng có ánh sáng chiếu vào, xe đang cấp tốc di chuyển về phía trước.
Cô hoạt động tay chân một chút, phát hiện đối phương vẫn chưa trói cô lại.
Cô lặng lẽ ngồi