Cả người Lệ Dạ Kỳ lảo đảo, cơ hồ đứng không vững, cứng ngắc cúi người xuống, chậm rãi nhấc chiếc giày cao gót lên, sau đó ôm thật chặt.
Chu Bắc bước nhanh đến chỗ anh, cảm thấy trên anh hắn toát ra sát khí lạnh lùng, tầm mắt rơi vào đôi giày cao gót trong lòng bàn tay, trong lòng cậu chợt trầm xuống: "Đây là...giày của phu nhân?"
Chẳng lẽ phu nhân xảy ra chuyện gì rồi?
Lệ Dạ Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, buông tay xuống, trong mắt hiện lên một cỗ tàn ác kinh người: "Chu Bắc, mau kêu người màn chó nghiệp vụ tới, vợ tôi có thể ở gần đây."
Chu Bắc thu hồi tâm trí, nhanh chóng bấm điện thoại .
Lệ Dạ Kỳ trở lại xe, tiếp tục dọc đường tìm kiếm, khu vực này là đồng bằng, hai bên đường là ruộng lúa cằn cỗi, đôi giày dính máu của vợ anh bị vứt ở bên đường, không thể trừ cô đã...!không!
Không! Anh không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lệ Dạ Kỳ cụp mắt nhìn màn hình, anh chau mày nhấc máy, vừa kết nối bên kia truyền đến một tiếng rống giận dữ.
“Tiểu Thất, con định làm ầm ĩ lên vì một diễn viên à?”
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Ông nội, Hi Nhi là cháu dâu của ông, xin hãy tôn trọng cô ấy, đừng hở chút là diễn viên này nọ, mọi người sẽ đánh giá ông lớn tuổi mà không biết cư xử"
Ông lão Lệ không ngờ tới, đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất lại đang oán hận ông thế này.
Ông tức giận đến mức gần như không thể thở được, vỗ bàn:"Cậu đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả lời ta nói cũng không cần để ý tới?"
"Xin lỗi ông nội, con phải đi tìm Hi Nhi, con tắt đây"
Lệ Dạ Kỳ nói xong vô cùng khó chịu, duỗi thẳng ngón tay dài mạnh mẽ cúp điện thoại rồi ném lên ghế phụ.
Ông lão Lệ cũng không thua kém, giận phát điên đập luôn điện thoại xuống sàn nhà, hung hăng trừng mắt nhìn Lệ thủ trưởng đang đứng bên cạnh: “Nhìn đi, anh nuôi dạy con trai thật tốt"
Lệ thủ trưởng đứng thẳng lưng, khuôn mặt chính trực, công tâm, nói:"Bố, ngay lúc thời điểm căng thẳng, Tiểu Thất đang rất lo lắng mong bố đừng để ý, dù sao cũng là vợ của nó"
“Hừm, tôi không công nhận, nó lấy cái gì gọi là vợ?
Ông lão Lệ nặng nề hừ một tiếng:"Còn nữa, nó điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố, chuyện này anh lo mà nghĩ cho kỹ nên ăn nói với tổng thống thế nào."
Ông lão Lệ tức giận chính là Lệ Dạ Kỳ lạm dụng chức quyền, danh dự Lệ gia trăm năm của bọn họ, chưa bao giờ vận dụng một chút sức mạnh nhà nước, hiện tại đã
bị hủy trong tay một "con hát".
Giữa lông mày Lệ thủ trưởng hiện ra một đường nhăn thật sâu:"Con biết"
Lệ thủ trưởng bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy vợ mình đang đứng ở hành lang nhìn quanh, sải bước đi tới, Tiết Thục Dĩnh lo lắng nói: "Sao rồi? Tìm ra con bé chưa?"
"Chắc là chưa"
Tiết Thục Dĩnh càng khẩn trương:"Tại sao lại xảy ra chuyện thế này? Tiểu Thất mệt mỏi rồi.
Làm ơn ngàn vạn lần đừng lặp lại chuyện như 10 năm trước, thằng bé sẽ phát điên mất"
Lệ thủ trưởng duỗi tay ôm lấy vợ mình, an ủi nói:"Đừng lo lắng, đàn ông Lệ gia ý chí không yếu đuối như vậy, chưa kể chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền thông thường, anh mong là vậy, những thứ có thể giải quyết bằng tiền thì không là gì cả"
Lệ Dạ Kỳ dọc đường tìm kiếm, cách đó không xa, anh nhìn thấy một chiếc xe đang bốc khói trước mặt.
Chiếc xe bị cháy không còn nhận dạng được nữa, ở phía sau có thể mơ hồ nhìn thấy được bảng số xe.
Đây là chiếc xe anh đang theo dõi.
Lệ Dạ Kỳ lập tức dừng xe, vội vàng đi tới, càng đến gần, mũi ngửi thấy mùi khét, còn có hơi nước khiến người ta không thể lại gần, anh lấy điện thoại ra bấm số: "Chu Bắc, phía trước 500m tôi phát hiện một chiếc xe, lập tức cho người tới đây"
Cúp điện thoại, Lệ Dạ Kỳ đi một vòng quanh thân xe, mùi khét càng lúc càng nồng nặc.
Anh vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo, cho dù là tay