Trong biệt thự Mặc gia ở Dương Minh Sơn, lúc này không khí căng thẳng đến cực hạn.
Mặc Bắc Trần ngồi trên sô pha tản ra hơi thở lạnh lẽo nhìn chằm vào Cố Thiển không chớp mắt, môi mỏng khẽ mở, "Cố Thiển, lặp lại lời em vừa nói một lần nữa"
Cố Thiển nắm chặt tay Thẩm Trường Thanh, dường như như vậy sẽ cho cô dũng khí, lần đầu tiên cô dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Mặc Bắc Trần, miệng lưỡi rõ ràng nói:"Anh, nếu như anh không đồng ý cho em và Trường Thanh ở bên nhau, như vậy em tình nguyện rời khỏi Mặc gia, từ nay về sau, em và Mặc gia không còn liên quan"
"Phanh" một tiếng, bàn trà bị một cước đá ngã xuống đất, anh mạnh mẽ đứng lên, cả người tức giận cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa.
Thẩm Trường Thanh thấy thế theo bản năng bảo vệ Cố Thiển ở phía sau.
Người đàn ông trước mắt, giống như một con sư tử đực bị chọc giận, muốn xé nát bọn họ.
"Vì một tên đàn ông, em cãi lời thì thôi, hiện tại còn muốn cùng Mặc gia cách đứt quan hệ? Ai cho em dũng khí đó?"
Đôi mắt đen chim ưng của Mặc Bắc Trần gắt gao khóa chặt cô gái mà Thẩm Trường Thanh bảo vệ ở phía sau, tiểu nha đầu từng nhu thuận như vậy, không nghĩ tới có ngày sinh ra móng vuốt cào nát tim anh .
Cỗ khủng hoảng cùng không cam lòng sắp mất đi cô gái dâng trào dữ dội, nhìn vào bộ
dáng cô ỷ lại vào Thẩm Trường Thanh, anh ta thế lại sinh ra xúc động muốn huỷ diệt cô tức khắc.
Sắc mặt Cố Thiển trắng bệch, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mặc Bắc Trần.
Từ khi 5 tuổi đã được đưa vào Mặc gia, đến cái ăn cái mặc đều là Mặc gia cho, không có Mặc gia đã không có Cố Thiển hôm nay.
Mặc gia có thể không cần cô, nhưng cô thì không có tư cách không cần.
"Anh, đừng ép em, em chỉ muốn bên cạnh Trường Thanh, hãy thành toàn cho bọn em"
Cố Thiển lại tiếp tục cầu xin:"Em chưa từng đòi hỏi bất kì điều gì, anh, chỉ lần này thôi"
Thẩm Trường Thanh nghe cô thấp giọng cầu xin Mặc Bắc Thần, anh ta đau lòng nói: "Thiển Thiển, chúng ta đi, không cần hỏi anh ấy."
Đôi mắt Mặc Bắc Trần đỏ hoe, cả người như bị lửa cháy thiêu đốt, khí tức hoàn toàn rối loạn, bóng lưng hai người tay trong tay rời đi áp đảo lý trí anh.
Không thể, tuyệt đối không thể cứ như vậy để cô rời khỏi anh.
"Quản gia, ngăn Thiển tiểu thư lại, ném Thẩm Trường Thanh ra ngoài cho tôi"
Nói xong, Mặc Bắc Trần đứng dậy lên lầu.
Thân thể anh bây giờ ngứa ngáy khó chịu giống như có sâu tiến vào trong máu gặm c ắn, căng thẳng đến run rẩy, đi vào phòng tắm, đứng ở phía dưới vòi hoa sen.
Nước lạnh như băng dội xuống, Mặc Bắc Trần nới lỏng cà vạt, lại không ngăn được tạp niệm khó hiểu kia, ba mươi năm qua, lần đầu tiên khát vọng muốn có được phụ nữ như vậy.
Mặc Bắc Trần choàng áo ra ngoài, liền gọi điện thoại cho Mạc Thần Dật, nói rõ tình trạng cơ thể lúc này.
"Lão đại à, anh bị bỏ thuốc rồi, chậc chậc tính cảnh giác của anh cao vậy, cũng có ngày bị dính chiêu sao?" Mạc Thần Dật hô lên một tiếng kinh ngạc.
.
Môi mỏng của Mặc Bắc Trần mím chặt, là từ lúc nào? Trong buổi tiệc, ly rượu có vấn đề?
"Mang thuốc giải tới đây"
"Thuốc giải gì nữa? Tiểu đáng thương nhà anh, không ở bên cạnh sao? Trực tiếp đem người đi giải dược, đỡ khỏi để anh lo lắng bị người ngoài dẫn đi"
"Dật Thần!" Mặc Bắc Trần quát một tiếng.
"Thiển Thiển không phải người cho cậu đem ra đùa giỡn"
Mạc Thần Dật sờ sờ mũi: "Biết rồi biết rồi, tôi lập tức đưa giải dược qua."
Cúp điện thoại, trong lòng Mặc Bắc Trần thấp thỏm không yên, anh đốt điếu thuốc, đứng ở trước cửa sổ hút từng ngụm từng ngụm, bóng lưng cao ngạo, nhưng cũng tâm sự nặng nề.
Không phải không nghĩ tới chiếm cô làm của riêng.
Vô số lần Cố Thiển trước mặt anh nói thích Thẩm Trường Thanh.
Khi đó, trong lòng liền có một cái suy nghĩ tà ác biến cô thành nữ nhân của mình, có lẽ cô sẽ không rời bỏ anh mà đi nữa.
Nhưng lòng tự tôn tự trọng đàn ông không cho phép anh làm như vậy.
Mặc dù ý niệm trong đầu chưa bao giờ tắt!!
Giờ phút