Tiết Thục Dĩnh nhíu mày, "Ông nội con thật vất vả mới buông tay cũng xem là nhượng bộ lớn nhất của ông rồi
Tiểu Thất, con cũng đừng đối nghịch với ông nội, để Lạc Lạc ở nhà lớn, cũng là tốt cho con bé"
"Lệ gia nhiều người nhiều miệng, con không muốn đời sống riêng tư vợ chồng chúng con bị bọn họ nhìn ngó"
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nói.
Vợ anh vừa bị bắt cóc, bên tai còn mềm nhũn, khó đảm bảo một số người dã tâm sẽ không quạt gió đốt lửa bên tai cô, hơn nữa giữa bọn họ còn nhiều vấn đề, anh không hy vọng người khác thừa dịp lợi dụng cô.
Tiết Thục Dĩnh tức giận trừng mắt:"Nói gì nhìn ngó? Con đừng nói người trong nhà giống như rắn độc mãnh thú..."
"Sự thật chính là như vậy, chuyện này không cần nhắc lại.
"Lệ Dạ Kỳ ngắt lời bà, thái độ kiên quyết không thể nghi ngờ.
Tiết Thục Dĩnh tức giận giậm chân, sau đó ngẫm lại Lệ gia không phải không có người ăn không ngồi rồi, nhất là vợ chú hai.
Mấy ngày nay ở bên tai bà nói cái gì là diễn viên không trong sạch, vẫn là Du Nhiên thích hợp với Tiểu Thất nhất, hơn nữa hai người còn là thanh mai trúc mã, lời này mà rơi vào lỗ tai Lạc Lạc con bé không vui nổi.
"Quên đi quên đi, thích ở bên ngoài thì ở bên ngoài, nhưng nếu để con dâu tôi chịu ủy khuất, tôi sẽ không tha cho anh".
Tiết Thục Dĩnh hung dữ trừng mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ.
Sau đó nhìn Ngôn Lạc Hi, lại vẻ mặt ôn hòa, "Lạc Lạc, con an tâm dưỡng thương, muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ làm cho con, lại nói con còn chưa có số điện thoại của mẹ, đưa đây mẹ lưu lại cho con"
Ngôn Lạc Hi có chút chống không thể chống đỡ lại sự
nhiệt tình của Tiết Thục Dĩnh, cô cảm nhận được bà là thật sự thích cô, nhưng cái loại thích này khó thể giải thích được, bất quá chỉ mới bà có hai lần.
"Điện thoại con rơi mất rồi"
"Điện thoại em ở chỗ anh" Hai người đồng thời nói xong, trình độ ăn ý khiến hai người nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, Lệ Dạ Kỳ đưa di động cho Tiết Thục Dĩnh.
Tiết Thục Dĩnh che miệng cười:"Quả nhiên vợ chồng ăn ý như vậy, con lưu số mẹ, thêm wechat gì đó, sau này tiện hơn một chút"
Hai má Ngôn Lạc Hi nóng lên, cô mỉm cười gật đầu.
"Dạ, mẹ"
Sau khi theo dõi weibo Ngôn Lạc Hi, Tiết Thục Dĩnh
cũng không ở lâu, bà dặn dò cô nghĩ dưỡng thật tốt, sau đó bảo Lệ Dạ Kỳ đưa bà ra ngoài.
Trên hành lang, hai mẹ con sánh bước đi về phía trước, thẳng đến thang máy, Tiết Thục Dĩnh mới nói: "Tiểu Thất, thiếm hai suốt ngày trước mặt nhắc tới chuyện giữa con và Du Nhiên, rốt cuộc là thế nào?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:"Con cho rằng thái độ của con đã rất rõ ràng rồi."
"Ba nói, con cưới Lạc Lạc là có mục đích, mẹ cảnh cáo con, mặc kệ con muốn làm gì cũng không được tổn
thương người vô tội.
"Tiết Thục Dĩnh có một mơ ước nhỏ nhoi, đem hai đứa con trai dưỡng thành người có EQ cao một chút, nên đừng hãm hại con dâu ta!
Thế nhưng trí tuệ cảm xúc, chính là trời sinh.
Đứa lớn nhàm chán, đứa nhỏ còn nhàm chán gấp đôi.
"Con cưới cô ấy chỉ có một mục đích, chính là để cô ấy sinh cho con một đội bóng, theo con cả đời" Lệ Dạ Kỳ cả giận nói, anh cưới vợ, hai vợ chồng này đều không tin tưởng anh, đây là ý gì?
Tiết Thục Dĩnh nhất thời mặt mày hớn hở, "Nguyện vọng này rất đáng tin cậy, mau mau làm Lạc Lạc có thai đi, một năm hai đứa, ít nhất 10 năm sẽ có được đội bóng"
"....."
Tiễn Tiết Thục Dĩnh đi, Lệ Dạ Kỳ trở lại phòng bệnh, vừa muốn đẩy cửa vào, bên trong vang lên một giọng nam thanh việt, bước chân anh dừng lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Bạch Kiêu đang ngồi trên ghế cạnh giường.
Không biết hai người nói cái gì, trên mặt Ngôn Lạc Hi lộ ra một nụ cười.
Môi anh mím chặt, đẩy cửa đi vào.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông, nụ cười bên môi cô dần nhạt