Mặc Bắc Trần chậm rãi đi về phía các cô, đứng lại trước mặt Ngôn Lạc Hi.
"Cô Ngôn, nếu như không phiền có thể vào trong đó với Thiển Thiển được không?"
Giọng điệu vô cùng khách khí, vẫn khó che giấu được sự lạnh lùng cao cao tại thượng kia.
Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh, cô hỏi: "Thiển Thiển bị sao vậy?"
Mặc Bắc Trần ho nhẹ một tiếng, giữa lông mày có chút xấu hổ nói không nên lời.
"Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, hi vọng cô Ngôn khuyên bảo một chút"
Ngôn Lạc Hi thấy thế, cũng không hỏi nhiều, cô nói: "Anh Mặc yên tâm, Thiển Thiển cũng là bạn tôi, tôi sẽ khuyên bảo em ấy"
"Cô Ngôn, cám ơn, sau này cần hỗ trợ gì, tôi nhất định không từ chối"
Mặc Bắc Trần cảm kích không thôi, từ tối hôm qua đến giờ Cố Thiển một chữ cũng không mở miệng.
Anh biết tối qua làm cô tổn thương, theo lý mà nói không tha thứ cho anh là lẽ bình thường.
Nhưng anh chỉ sợ cô uất ức thành bệnh.
"Không có gì" Ngôn Lạc Hi lắc tay, có thể khiến Mặc Bắc Trần cúi đầu, chỉ sợ mỗi mình Cố Thiển làm được điều đó.
Nói xong, Ngôn Lạc Hi kéo Điền Linh Vân vào phòng bệnh.
Bên trong, Cố Thiển cuộn thành một đoàn kéo chăn che đầu, nghe tiếng động từ cửa, tưởng rằng Mặc Bắc Trần đi rồi quay lại, cả người càng run rẩy.
Cố Thiển vĩnh viễn không quên, người đàn ông cả đời che chở, lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy chiếm hữu mình.
Thân thể đau quá, đau nhất là trái tim này! Bây giờ mặt mũi nào đối mặt với Thẩm Trường Thanh?
Thẩm Trường Thanh vì cô đánh mất tất cả, hi sinh mọi thứ, mà cô thậm chí chưa làm gì cho anh, bây giờ còn không trong sạch.
Không xứng, cô bẩn rồi không xứng với anh nữa.
Ngôn Lạc Hi đi tới bên giường bệnh, thấy Cố Thiển trong chăn run rẩy không ngừng, cô vươn tay kéo chăn, "Thiển Thiển chị Lạc Hi đây, đừng cuộn trong chăn buồn bực nữa"
Điền Linh Vân đứng ở bên cạnh nhìn, Cố Thiển là trợ lý của Ngôn Lạc Hi, cô tự nhiên là biết cô ấy, cũng biết
quan hệ của cô ấy với Mặc Bắc Trần, càng biết tin đồn gần đây trong giới về Thẩm Trường Thanh đắc tội với Mặc Bắc Trần.
Vừa rồi chú ý tới vết xước trên cằm Mặc Bắc Trần còn có dấu răng trên cổ, giờ thì nhìn bộ dáng này của Cố Thiển, không khó đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Cố Thiển nghe được giọng nói của Ngôn Lạc Hi, cẩn thận kéo chăn xuống, rụt rè nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt ân cần của cô, nước mắt lập tức lăn xuống.
"Chị Lạc Hi, em rất muốn chết"
Ngôn Lạc Hi bỗng dưng trừng to mắt, sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô khiến tim cô cứng lại, cô ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn đôi môi sưng đỏ, còn có vết hôn xanh tím trên cổ, đáy lòng đau đớn vô cùng.
Là người từng trải, sao có thể không rõ Cố Thiển đã trải qua những gì?
Ngôn Lạc Hi thật không ngờ tới Mặc Bắc Trần sẽ ra tay với Cố Thiển, không phải bảo bối anh ta che chở sao, sao nỡ đối xử với cô gái nhỏ như vậy?
Cố Thiển nhắm chặt mắt, nước mắt chảy xuống khóc đến khàn cả giọng, thanh âm cực kỳ bi thương khiến Ngôn Lạc Hi và Điền Linh Vân đều ướt hốc mắt.
Ngôn Lạc Hi cũng không biết nên khuyên như thế nào, hiện tại cuối cùng hiểu được Mặc Bắc Trần vừa rồi vẻ mặt khó tả xấu hổ là từ đâu mà đến, tên hỗn đản này!
"Đừng khóc, Thiển Thiển, ngoan, qua rồi.
"Ngôn Lạc Hi cố nén đau lòng, khuyên nhủ.
Cố Thiển khóc không thành tiếng che mắt, "Không qua được rồi, chị Lạc Hi, em hận chính mình, nếu tối
hôm qua đi cùng với Thẩm Trường Thanh đã không xảy ra chuyện này.
Tại sao em ở lại chứ?"
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng cầm tay Cố Thiển:"Thiển Thiển, đừng tự trách mình, đây rõ ràng là lỗi của tên khốn Mặc Bắc Trần kia.
Cả người Cố Thiển cuộn tròn lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Chị Lạc Hi, em đau, đau quá, em liều mạng cầu xin nhưng anh ấy không chịu buông tha em, hu hu hu..."
Ngôn Lạc Hi nhịn không được rưng rưng nước mắt, cô
đứng lên, phẫn nộ nói: "Thiển Thiển, em chờ đó, chị đi tìm người đánh tên khốn kia một trận, anh ta dựa vào cái gì đối xử với em như vậy?"
Ngôn Lạc Hi còn chưa dời bước, đã bị Cố Thiển đưa tay ôm lấy thắt lưng, tâm tình càng kích động, "Chị Lạc Hi, đừng đi, chị đừng đi, em không muốn liên lụy chị"
"Em quên rồi, chị là vợ Lệ Dạ Kỳ, cho dù chị tìm người
đấm anh ta vài cái, anh ta cũng không dám làm gì chị, có lẽ lúc này Lệ đại thần nên phát huy công dụng"
Cố Thiển vẫn ôm chặt lấy cô,