Ngôn Lạc Hi kéo tay Điền Linh Vân đi vào tòa nhà Crawford, nhân viên dẫn đường bên cạnh từ nãy giờ trợn mắt há mồm không tin vào mắt mình, nghe nói
phụ nữ phương Đông đều nhỏ nhắn, dịu dàng nhưng mà bộ dáng hung hãn vừa rồi của cô Điền đây không hề dính dáng gì đến hai chữ dịu dàng!
Vào thang máy, Ngôn Lạc Hi có chút thất thần.
Nếu Lệ Dạ Kỳ cưới cô về chỉ để báo thù trái tim cô không biết sẽ như thế nào?
“Nhị Lạc, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của Điền Linh Vân, Ngôn Lạc Hi hoàn hồn phát hiện ba người bọn họ đứng ở ngoài thang máy chờ, cô cười cười, nói: "Đến rồi a, xin lỗi, tôi hơi mất tập trung”
Điền Linh Vân nhíu mày, vừa rồi đứng cách cô rất gần chú ý lời Lê Trang Trang nói Nhị Lạc chảy trong người dòng máu dơ bẩn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Có phải đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết?
“Đi thôi”.
Điền Linh Vân kéo cô một cái, đi theo nhân viên đến phòng họp.
Chu Bắc đi phía sau còn dư âm lại cảm xúc kinh hãi vừa rồi.
Điền Linh Vân quá dữ dội đi! Trông nhỏ nhắn như thế lại có sức bật người đến vậy, hành hạ Lê Trang Trang thê thảm.
Chỉ sợ lần sau nhìn thấy Điền Linh Vân, Lê Trang Trang sẽ chạy mất dép!
Trong phòng họp, tổng giám đốc Crawford mang theo trợ lý chờ ở đó, khoảng bốn mươi người đàn ông quyền uy tuyệt đối của Thái Sơn Bắc Đẩu, người ta gọi là Lão Phật Gia trong giới thời trang.
Sau khi được Điền Linh Vân giới thiệu, Ngôn Lạc Hi bắt tay nói:”Lão Phật gia, hân hạnh tôi là Ngôn Lạc Hi”
Lão Phật Gia tóc vàng, mặc bộ vest cao cấp crawford tao nhã tôn quý, mỗi một phối hợp trên người đều đặc biệt tinh tế, là một người đàn ông sống vô cùng tinh xảo.
"Hân hạnh, lần trước phỏng vấn, Điền Điền bên tai cứ một mực nhắc đến cô, hai người cùng học đại học còn là bạn thân?”
Ngôn Lạc Hi gật đầu, "Đúng vậy, chúng tôi ăn ngủ cùng nhau cho đến khi tốt nghiệp đại học”
Khi Điền Linh Vân bắt đầu làm chủ blog thời trang, hai người ở ký túc xá đại học mài mò thông tin đến tận khuya, quyết tâm gia nhập showbiz.
Điền Điền đã cho cô cảm hứng bước chân vào giới giải trí, không những là bạn thân còn là người hướng dẫn cuộc đời cô.
“Thật hâm mộ tình bạn thân của hai người".
Lão Phật gia thu tay về, phong độ nhẹ nhàng làm thủ thế mời:”Xin mời ngồi”
Ngôn Lạc Hi nhận lấy rượu đã chuẩn bị sẵn từ tay Chu Bắc, hai tay cô đưa qua, tràn đầy thành ý nói: "Lão Phật gia, đây là lễ nhỏ, không tính là quý trọng, chút thành ý xin nhận lấy ạ."
Lão Phật Gia nhận lấy, chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng khi nhìn thấy bình rượu bên trong kinh hô một tiếng, hưng phấn nhìn Ngôn Lạc Hi, "Oh my God, từ đâu cô tìm ra hai chai rượu ngừng sản xuất này?”
Ngôn Lạc Hi ngẩn người, không xuất xuất nữa sao?
Cô theo bản năng nhìn Chu Bắc, Chu Bắc mỉm cười nói:”Chỉ trùng hợp thôi”
"Quá tuyệt vời, rượu cất trong hầm trăm năm chỉ còn lại hai chai cuối cùng, năm ngoái ở hội đấu giá bị một người thần bí mua đi, tôi mất rất nhiều công sức cũng không thể tra được là ai mua, trong lòng luôn tiếc nuối, không nghĩ tới trằn trọc bao lâu chúng lại đưa đến tay tôi."
Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt kích động của Lão Phật Gia, trong lòng biết cô đã đặt đúng bảo bối, có vẻ ông ấy là người sưu tầm rượu ngon.
Lão Phật gia giao rượu cho trợ lý bảo quản, quay qua ôm Ngôn Lạc Hi thật chặt, dùng giọng điệu tiếng Pháp lãng mạn nói một câu:”Cô đúng là thiên sứ của tôi”
Ngôn Lạc Hi không quen người ngoại quốc nhiệt tình, vẻ mặt ngượng ngùng
Điền Linh Vân thấy thế, vội vàng nói: "Lão Phật gia, vậy chúng ta bây giờ có thể nói chuyện đại ngôn sự được chưa?"
“Đương nhiên đương nhiên”
Ba người ngồi xuống, bởi vì phần lễ vật
gặp mặt này, Lão Phật Gia có thể nói mừng rỡ như điên không làm khó dễ Ngôn Lạc