Ngôn Lạc Hi rất vui vẻ bị Tiết Thục Dĩnh "bắt cóc" lên xe, mặc dù biết có khả năng đụng phải Lệ Du Nhiên, bị cô làm bộ làm tịch đảo ngược khẩu vị, nhưng có mẹ chồng tốt như vậy, cô không muốn làm bà thất vọng.
Cố Thiển đứng ở ven đường, đưa mắt chiếc màu đen chạy đi, vẻ mặt cô cực kỳ hâm mộ, chị Lạc Hi và mẹ chồng Lệ thoạt nhìn thân thiết giống như mẹ con, thật tốt!
Trong xe, Tiết Thục Dĩnh kéo tay Ngôn Lạc Hi, đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Nhìn gầy đi một chút, sắc mặt hồng hào không ít, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn lần trước, lần này mẹ có thể yên tâm"
Ngôn Lạc Hi bị nhìn có chút ngượng ngùng, cô nói: "Buổi sáng con vừa cân, so với lúc trước còn nặng hơn hai cân"
"Nặng hai cân tính là gì, con gầy như vậy, khi nào mẹ mới ôm cháu trai? "Tiết Thục Dĩnh vẻ mặt lo lắng nói.
Vẻ mặt Ngôn Lạc Hi mơ hồ, sao đột nhiên lại chuyển đề tài sang cháu trai, "Cái gì?"
"Tiểu Thất đã ba mươi, lúc cha nó bằng tuổi nó bây giờ đã có hai đứa.
Lạc Lạc à, con có kế hoạch khi nào sinh con chưa?"
Ngôn Lạc Hi nhất thời đỏ bừng mặt:"Sinh con sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Thất còn muốn sinh một đội bóng đá, mẹ nhìn tụi con bây giờ quả thực đáng lo ngại"
Tiết Thục Dĩnh lo lắng nói, Ngôn Lạc Hi là diễn viên phải quay phim, Tiểu Thất tựa hồ cũng hoàn toàn không có đem chuyện này để ở trong lòng.
Ngôn Lạc Hi quẫn bách đến hận không thể đào một cái lỗ chui vào, lần trước Lệ Dạ Kỳ nói thành lập đội bóng đá, cô cho rằng anh chính là thuận miệng nói, không nghĩ anh còn đi nói với Tiết Thục Dĩnh.
Cô gãi đầu, xấu hổ nói: "Mẹ, tạm thời chúng con chưa có kế hoạch".
"Không sao, bây giờ sự nghiệp con đang phát triển, thừa dịp này điều dưỡng tốt thân thể, đến lúc đó sinh ba vài lần là có thể hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Thất"
Tiết Thục Dĩnh nắm tay làm thủ thế cố gắng lên.
Ngôn Lạc Hi:"...."
Ngôn Lạc Hi không tin nổi mẹ con nhà này quả thực coi cô là heo nái, còn nói như kiểu đúng rồi!!
"Đừng lo, có mẹ chăm cháu, tụi con cứ yên tâm mà sinh"
"........"
Ngôn Lạc Hi thật sự không đành lòng đả kích Tiết Thục Dĩnh, thế nhưng..."Mẹ, con nghe nói sinh đôi hay sinh ba thường có di truyền mới làm được, nhà mình có sao?"
Tiết Thục Dĩnh nhíu mày trầm tư, đem tất cả thân thích suy nghĩ một lần, giống như ngay cả song sinh cũng không có, bà uể oải nói: "Hình như là không"
"Cho nên sinh đôi sinh ba gì gì đó, đều là hên xui mà thôi".
Ngôn Lạc Hi thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn biến thành heo mẹ đâu!
Trước đó không lâu xem tin tức, một ngôi sao nam rất có danh tiếng, vợ anh ta năm năm ôm ba đứa, hoa khôi trường đại học năm đó trở nên hoa tàn ít bướm, nhìn liền khiến người ta thổn thức.
Tiết Thục Dĩnh vỗ vỗ mu bàn tay Ngôn Lạc Hi an ủi nói: "Không sao, vậy chúng ta đợi từng đứa mộ"
"....."Ngôn Lạc Hi muốn nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Bất quá Lệ mama thật sự rất đáng yêu, rõ ràng là hào môn phu nhân, cho dù ăn mặc hay cử chỉ rất tao nhã, nhưng trên người có một loại thân thiết khiến người ta thoải mái vô cùng..
Có một người mẹ như vậy, khó trách lại nuôi ra một đứa trẻ ấm áp như Lệ Dạ Kỳ.
Xe chạy được một nửa, Tiết Thục Dĩnh gọi điện thoại cho Lệ Dạ Kỳ, trực tiếp nói anh biết, vợ anh bị bà quẹo phải về Lệ gia, trở về hay không thì tuỳ.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:"Mẹ, mẹ đưa di động cho Hi Nhi"
"Ai, Lệ đại thần...!"Điện thoại đổi đến tay Ngôn Lạc Hi, cô khẽ gọi một tiếng.
Lệ Dạ Kỳ nói: "Phu nhân, tìm một cơ hội.
Xuống xe, anh lập tức qua đón em"
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi không nhịn được bay về phía Tiết Thục Dĩnh, đầu óc có chút mơ hồ:"Hả?"
"Không phải em không thích đến Lệ gia sao?"