Ngày hôm sau.
"Anh…anh sao lại ở đây!?" Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Lệ Dạ Kỳ ngồi dậy, tóc buông xõa trước trán, làm giảm đi vẻ lạnh lùng thường ngày, nhìn chằm chằm vào bộ dáng phòng thủ của cô gái, nhẹ nhàng nói: “Nếu nhớ không lầm, đây là nhà anh.”
"....."
Ngôn Lạc Hi há miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Ở đây đúng là nhà anh, phòng ngủ của anh và cô là vị khách không mời mà tới.
"Em hiểu rồi, tối qua mua sắm về trễ, mẹ đưa em đến Lệ gia không cho em về nhà, đành ở tạm đây, xin lỗi làm phiền, em sẽ đi ngay"
Dứt lời, Ngôn Lạc Hi đứng dậy rời giường lại bị Lệ Dạ Kỳ rất nhanh tóm lại.
"....."
Ngôn Lạc Hi choáng váng, đợi khi kịp phản ứng, cô đã vùng vẫy kịch liệt nhưng lại bất lực.
Không, bọn họ hiện tại còn đang chuẩn bị ly hôn không thể thế này mà quay lại được.
Mọi chuyện diễn ra quá vội vàng Ngôn Lạc Hi có cản cũng không cản nổi sức lực đàn ông, cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Hi Nhi, đừng khóc, anh sẽ không làm tổn thương em"
Ngôn Lạc Hi xoay đầu qua hướng khác, mối quan hệ của bọn họ rõ ràng là sắp kết thúc, tại sao lại trở nên như thế này?
Cô hận mình trở thành cừu trong miệng cọp, hận mình phản kháng không đủ kiên quyết, hận mình không thể hạ quyết tâm cự tuyệt hoàn toàn.
Đến cùng, chính điểm yếu của cô đã tạo cho anh cơ hội.
"Hi Nhi, anh thích em" Lệ Dạ Kỳ nỉ non mềm mại bên tai cô.
Phải, anh rất thích cô, trong khoảng
thời gian này tâm trí anh chỉ toàn hình bóng của cô.
Cảm giác sâu sắc như vậy, anh cuối cùng đã hiểu được đó là tình yêu.
Chỉ là không biết, sự nhận thức muộn màng này có giữ cô ở lại được hay không.
Tắm rửa xong, Lệ Dạ Kỳ mặc áo sơ mi đi ra ngoài, dựa đầu giường hút thuốc, giữa làn khói, ánh mắt thâm thúy, nhìn thấy cô đi ra, anh vỗ nhẹ vào mép giường.
"Hi Nhi, lại đây"
Ngôn Lạc Hi mặc lại bộ quần áo tối qua, tóc còn ướt xõa trên vai, có giọt nước từ trên chảy xuống, vẻ mặt thờ ơ nhìn Lệ Dạ Kỳ.
Gạt tình cảm cá nhân sang một bên, nhan sắc người đàn ông trước mặt có thể khiến rất nhiều phụ nữ phát điên.
Cô quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Chuyện vừa rồi chẳng là gì cả.”
"Cái gì?" Điếu thuốc trong tay Lệ Dạ Kỳ đột nhiên biến dạng, sắc mặt anh tái mét nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi, người phụ nữ này có biết mình đang nói cái gì không?
Ngôn Lạc Hi không khỏi nắm chặt bàn tay:"Cảm ơn anh đã cho em buổi sáng Giáng Sinh vui vẻ, chuyện vừa rồi không có ý nghĩa gì cũng không tính là gì"
"Không tính là gì, hả?"
Đôi mắt trong veo của Lệ Dạ Kỳ dần dần trở nên lạnh lùng, anh chăm chú nhìn cô, khiến cả người cô như sắp bị đông cứng.
Ngôn Lạc Hi đi đến gần cửa, tay đặt sẵn trên nắm cửa, suy nghĩ một chút quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cô nói:"Đúng, không tính là gì, hôm nay là Giáng Sinh, cứ coi là quà Giáng Sinh chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi"
"Ngôn Lạc Hi!" Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Dạ Kỳ vặn vẹo đến mức gần như dữ tợn, anh không ngờ rằng người phụ nữ này có thể bình tĩnh nói chuyện ly hôn với anh
Làm thế quái nào cô làm được điều đó?
Ngôn Lạc Hi nhìn ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của anh, cô nhún vai, ngữ khí bình tĩnh:"Anh không muốn em cũng không có biện pháp, có lẽ đổi thời gian khác, dù sao ly hôn cũng không phải chuyện vui vẻ gì"
Ngôn Lạc Hi nói xong, thấy sắc mặt nam nhân âm trầm giống như muốn nuốt sống cô, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, nhanh chóng mở cửa chạy như bay ra ngoài.
Một đường lao thẳng xuống lầu đến khi phát hiện anh không đuổi theo, Ngôn Lạc Hi thoáng thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếm hai Lệ gia cùng Lệ Du Nhiên cuối hành lang đang đi về hướng này.
Cô cụp mắt, xoay người muốn đi.
"Cô Ngôn a, xin dừng bước".
Thím hai
bỗng dưng cất giọng, bộ dáng ôn nhu của quý phu nhân nhưng ngữ khí vô cùng bất thiện.
Ngôn Lạc Hi muốn không tiếp, cuối cùng vẫn dừng bước, xoay người nhìn hai