Ngôn Lạc Hi nằm sấp trên đùi Điền Linh Vân dần dần tỉnh táo lại, trở nên trầm tư.
Phó Tuyền từng nói năm đó vứt bỏ cô là vì phải trả thù cho cha, Phó Du Nhiên cũng nói qua Lệ Dạ Kỳ và Phó Tuyền có mối thù không đội trời chung như vậy Lệ lão gia tử bài xích cô cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng vì cái gì Phó Du Nhiên không nói là Lệ gia cùng Phó Tuyền có thù mà chỉ nói một mình Lệ Dạ Kỳ?
Thấy cô không nói, Điền Linh Vân hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
"Nhị Lạc, cô ta đã nói gì với cậu trong buổi ghi hôm đó? "
Ngôn Lạc Hi ngồi dậy lấy gối ôm vào lòng, làm như thể sẽ có cảm giác an toàn hơn, cô ngượng ngùng nói:"Cô ta bảo mình rời khỏi Lệ Dạ Kỳ, nói là đã cùng anh ấy hợp lại rồi"
"...."
Điền Linh Vân thực sự muốn chọc thủng não Ngôn Lạc Hi.
Mắc cái gì Phó Du Nhiên nói cô đều tin như đúng rồi?
Lệ Dạ Kỳ nhìn sao cũng không giống người thích nhại lại cỏ.
Nếu nói năm đó cùng Lệ Du Nhiên tình sâu nghĩa nặng, không chừng đã đi theo Lệ Du Nhiên giả kia một khắc chui vào lòng đất.
"Cô ta nói gì cậu cũng tin, cậu đúng là heo"
Ngôn Lạc Hi che đầu với những đường đen trên mặt:"Trách mình?"
Điền Linh Vân vỗ trán:"Đúng, đúng, không trách cậu được.
Tôi bắt đầu tội nghiệp cho Lệ nhị thiếu, anh ta nhất định bị cậu làm cho phát điên.
Nhưng trong lòng có thắc mắc tại sao không hỏi anh ta rõ ràng?"
“Mình sợ”
“Sợ cái gì?”
"Sợ người anh ấy thích không phải mình, sợ biết được lý do ở cùng mình là để báo thù”
Ngôn Lạc Hi bất an nói, có lẽ là thiếu tự tin đi, cô chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp được anh thích!
Điền Linh Vân có thể hiểu tâm tình của cô, nhưng mà......
“Cậu quyết định buông bỏ thì còn sợ mấy lời đó gì nữa? Cho dù không thích cũng có thể làm cậu tắt hy vọng”
Ngôn Lạc Hi từ trước đến nay không phải người do dự, nhưng sau khi gặp Lệ Dạ Kỳ cô lại luôn lùi bước không dám tiến lên.
Nếu hỏi rõ ràng biết tâm ý anh thế nào cô có thể tiêu tan mộng tưởng, nhưng vẫn không thể nào làm được điều đó!
“Nghĩ kĩ rồi hãy quyết định, không vội”
Điền Linh Vân vỗ nhẹ bả vai cô, đứng dậy đi rót cho cô ly nước.
Trong tình yêu, người ngoài cuộc lúc nào cũng dễ dàng chỉ điểm nhưng nếu Ngôn Lạc Hi nghĩ chưa thông mà bắt ép cô đến hỏi rõ Lệ Dạ Kỳ lúc đó sợ rằng chỉ nhận lại
thương tâm muốn chết.
Hơn nữa, tình huống giữa bọn họ quá phức tạp không phải vấn đề thích hay không là có thể giải quyết được.
Lễ Giáng Sinh trôi qua trong lúc Ngôn Lạc Hi ngẩn người, cả ngày tâm thần cô đều không yên, thỉnh thoảng lật xem điện thoại, chỉ cần có tin nhắn đi vào, cô liền lập tức cầm lên đọc tin nhắn.
Nhưng nhìn thấy người gửi, tâm trạng cô liền sa sút.
Cô biết cô vẫn luôn chờ điện thoại hoặc tin nhắn của Lệ Dạ Kỳ, nếu cô đã đâm thủng tầng giới hạn, anh nhất định sẽ tìm cô giải thích hoặc là kết thúc.
Nhưng cả ngày, những người quen thuộc không quen thuộc đều gửi lời chúc mừng ngày lễ, duy chỉ không nhận được tin nhắn từ anh.
Giáng sinh qua đi, Ngôn Lạc Hi bước vào chu kỳ làm việc bận rộn, lịch phát sóngsớm hơn, ngay tết dương lịch vào khung giờ vàng, ngày đầu tiên phát sóng tỉ lệ người xem cao hơn các bộ phim cổ trang lớn khác.
Xếp hạng tăng vọt chiếm giữ vị trí đẫn đầu, cũng là khởi đầu tốt đẹp vào đầu năm mới.
Ngôn Lạc Hi tham dự bữa tiệc đầu năm trên sân khấu được phát sóng trực tiếp, cô diện bộ váy trắng bồng bềnh, lần đầu tiên khoe giọng hát trước công chúng.
Ca khúc được cô trình diễn, hát lên những tâm tư ngọt ngào của nhiều cô gái.
Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Ngôn Lạc Hi khoác áo đi ra, được Điền Linh Vân và Cố Thiển hộ tống ra khỏi đài truyền hình.
Liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông tựa vào thân xe chờ cô ở đó.
Gặp nhau bất ngờ, Ngôn Lạc Hi chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, cô đột ngột dừng lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông nghiêm nghị cao quý cách đó không xa.
Điền Linh Vân nhẹ nhàng đẩy cô:"Đi đi, nói rõ với anh ta"
Bàn tay buông thõng bên người của Ngôn Lạc Hi không thể không nắm chặt cho đến khi Lệ Dạ Kỳ nhìn lên.
Trong một khoảnh khắc, cô căng thẳng đến mức muốn xoay người bỏ chạy nhưng hai chân như dán chặt vào mặt đất, không thể nhúc nhích.
Thấy vậy, Điền Linh Vân kéo Cổ Thiến đi trước.
Cổ Thiến cũng biết Ngôn Lạc Hi gần đây có mâu thuẫn với Lệ Dạ Kỳ, vì vậy lo lắng hỏi: "Chị Linh Vân, để chị Lạc Hi một mình thực sự ổn không?"
"Chà, bọn họ cần nói chuyện đàng hoàng”
Lệ Dạ Kỳ đứng thẳng người chậm rãi đi về phía cô đứng bên cạnh, người đàn ông cao hơn cái đầu cúi đầu nhìn cô: "Lên xe đi, anh đưa em về."
Ngôn Lạc Hi siết chặt nắm tay, mọi người lần lượt đi ra khỏi đài truyền hình cô không muốn đứng ở đây thu hút sự chú ý nên khẽ gật đầu, “Được.”
Nói xong, cô đi trước về phía chiếc Bentley màu đen.
Ngồi ở ghế phụ vừa mới thắt dây an