Lý Trí Viện rời khỏi đoàn làm phim Cẩm Cung, phía sau còn vang lên tiếng cười nhạo tựa như một cái bạt tai sắc bén ném vào mặt, gò má lửa thiêu nóng lên, trong lòng khó chịu chết được.
Trợ lý Miêu Miêu lo lắng, đang chờ bên ngoài nhìn thấy mặt mài Lý Trí Viện không tốt đi ra vội vàng chạy tới, nói:
"Chị Viện Viện sắp đến phiên cảnh của chị rồi, chúng ta trở về đi"
Tay Lý Trí Viện buông xuống bên người tức giận đến phát run, quay đầu nhìn tẩm điện treo lụa đỏ thẫm, trong mắt xẹt qua tia thù hằn.
"Miêu Miêu, lần trước bảo em thu thập tài liệu đen của Ngôn Lạc Hi, thu thập đến đâu rồi?"
Miêu Miêu vẻ mặt khó xử.
"Chị Viện Viện, chị Lạc Hi từ khi ra mắt tới nay không có scandal, thứ có thể lợi dụng, lần trước cũng đã làm rồi.
Dù vậy không chỉ không đạp chị ấy xuống, ngược lại còn khiến chị ấy thường xuyên lên hot search, tăng thêm độ nổi tiếng"
"Ý muốn nói, tôi trộm gà không thành còn mất luôn cả nắm thóc?"
Cả người Miêu Miêu khẽ run một cái, đi theo bên người Lý Trí Viện hơn nửa năm thập phần rõ ràng Lý Trí Viện tính tình không hề ôn nhu dịu dàng, hết lần này tới lần khác bị bệnh tiểu thư còn đánh chửi trợ lý là chuyện thường xảy ra.
"Không phải, em không có ý như vậy, em nghe qua gần đây không ít đạo diễn lớn chủ động tới tìm Lục tổng, muốn mời chị Lạc Hi đi diễn, nhưng đều bị Lục tổng từ chối.
Em chỉ lo bây giờ chúng ta bôi nhọ chị ấy, ngược lại khiến chị ấy nổi tiếng hơn thôi"
Lý Trí Viện sắc mặt âm trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, không có scandal sao?
Cô hướng Miêu Miêu ngoắc ngoắc ngón tay, ghé vào bên tai thì thầm vài câu, sắc mặt trợ lý nhỏ bé liền tái mét khiếp sợ:"Chị Viện Viện thật sự phải làm đến mức đó sao?
"Đương nhiên, đối với kẻ thù nhân nhượng chính là tàn nhẫn với chính mình"
Lý Trí Viện tính toán một hồi chán ghét Ngôn Lạc Hi, từ nhỏ đã chán ghét, đời này nếu không thể đem cô giẫm dưới lòng bàn chân thì có chết cũng không cam lòng!!
Ngôn Lạc Hi quay phim xong đã là giữa trưa.
Cô đi ra khỏi đoàn, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới, cung kính khom lưng, "Ngôn tiểu thư, Thất gia ở trong xe chờ cô"
Ngôn Lạc Hi theo ngón tay hướng đến chiếc Bentley đen đang dừng bên đó tựa như ẩn núp trong đêm tối, lạnh lùng, tản ra mị lực mạnh mẽ tôn quý giống như chủ nhân của nó vậy.
Cô nhíu mày:"Nói cho Thất gia nhà anh biết, tôi sẽ không tùy tiện lên xe của người đàn ông xa lạ, tự tôi đón xe về"
Chu Bắc cười:"Thất gia nói, nếu cô không phối hợp tôi có thể khiêng cô qua đó"
"...." Ngôn Lạc Hi nhớ tới ngày đó người đàn ông một tay dễ dàng vác cô lên vai, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lại nhìn người khỏe mạnh trước mặt này cô không chút hoài nghi anh ta sẽ chấp hành mệnh lệnh làm như vậy.
Bây giờ ở bên ngoài tổ sản xuất không thể làm ầm ĩ nếu bị phóng viên chụp ảnh thì phiền phức.
Cho nên, cô nghiến răng nghiến lợi đi về phía chiếc Bentley, Chu Bắc mở cửa sau, cô cúi người ngồi vào.
Trong khoang kín gió, khí thế của người đàn ông cường tráng tràn ngập khắp nơi, cô đột nhiên cảm thấy khó thở.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào lưng ghế, đôi chân thon thả lười biếng nằm trong chiếc xe xa hoa, hai mắt hơi nhắm lại, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc cà vạt buộc lỏng lẻo quanh cổ, ba chiếc cúc áo sơ mi đen được cởi ra, để lộ ra một làn da màu mật ong, cơ ngực săn chắc thể hiện sự kiêu ngạo và mạnh mẽ của một người đàn ông.
Tay áo anh xắn lên một nửa, trên cánh tay lộ ra ngoài đeo một chiếc