Phó Du Nhiên nói trăm ngàn lời với anh đều có chỗ hở, anh không có khả năng sẽ tin cô.
Anh không biết mười năm trước đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng Phó Du Nhiên đã không còn là Lệ Du Nhiên đơn thuần ngây thơ ngày trước nữa.
"Tôi hiểu rồi"
"Cậu bảo nội gián nghĩ biện pháp, có thể tăng tốc độ được Phó Tuyền tín nhiệm, trở thành một trong những người Phó Tuyền nể trọng nhất"
Lệ Dạ Kỳ biết, để tiếp cận trung tâm quyền lực của một tập đoàn tội phạm trong thời gian ngắn như vậy là đang làm khó đối phương, nhưng anh đã không chờ được nữa.
"Vâng"
Chu Bắc gật đầu, ôm lấy văn kiện đã xử lý xong trên bàn xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, liền thấy Tiết Thục Dĩnh hùng hùng hổ hổ đi tới, cho dù bước chân gấp gáp, vẫn duy trì ưu nhã của một quý phu nhân cao quý.
Chu Bắc hướng đến bà gật đầu:"Xin chào phu nhân"
Tiết Thục Dĩnh gật gật đầu, sải bước đi vào văn phòng,
"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, bà đi tới trước bàn làm việc vài bước, tức giận trừng mắt nhìn con trai ngồi phía sau:"Rốt cuộc cả ngày cậu làm gì hả?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, không vui nhìn Tiết Thục Dĩnh xông vào:"Mẹ, bây giờ là giờ làm việc, có chuyện gì không thể chờ con tan tầm trở về rồi nói sao?"
"Cậu tan tầm khi nào thì về? "Tiết Thục Dĩnh khí giận ngất trời nói.
Trong nhà ba người đàn ông, người nào người nấy bận rộn đến không thấy mặt mũi, muốn gặp bọn họ so với lên trời còn khó hơn.
Ai có thể hiểu được, bà sống hơn nửa đời người, có chồng có con trai, nhưng quay đầu lại mới phát hiện mình tựa như cô nhi, ngẫm lại quá đáng thương.
"Thủ trưởng lại chọc giận mẹ sao? "Lệ Dạ Kỳ dập tắt điếu thuốc, thần thái nói.
"Là con chọc giận ta".Tiết Thục Dĩnh như đinh đóng cột nói: "Ta nói lần trước vất vả mang Lạc Lạc về nhà, muốn các người đem lời nói rõ ràng, con lại nói không thế nào ngược lại đem người đẩy ra ngoài, rốt cuộc con đang suy nghĩ gì vậy hả? Có phải còn nhớ thương Du Nhiên muốn nối lại tình xưa hay không?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày một đoàn:"Con nghĩ mẹ đã bổ não ra một vở kịch lớn, ai nói mẹ biết là con nhớ thương Du Nhiên?"
"Con không nhớ thương Du Nhiên, thì tại sao Lạc Lạc tức giận bỏ đi? "Tiết Thục Dĩnh nhất quyết không tha nói.
Lệ Dạ Kỳ đau đầu vạn phần, ấn huyệt thái dương, "Mẹ, đây là chuyện giữa con và Hi nhi, mẹ đừng quan tâm lung tung"
"Ta không quan tâm?" Tiết Thục Dĩnh thanh âm cất cao.
"Hôm nay Bạch lão phu nhân tới, trong lúc vô tình nhắc tới tiểu tử Bạch gia kia có người trong lòng, chính là vợ con đó, nhìn cũng thấy lão phu nhân đối với Lạc Lạc rất hài lòng.
Ta nói cho con biết, con không biết quý trọng sẽ bị người ta cướp đi mất"
"Mẹ, hoàng đế còn chưa vội, thái giám gấp gáp làm gì? Thay vì rảnh rỗi để ý chuyện của con, không bằng chăm sóc tốt cho thủ trưởng, chuyện của con, con sẽ xử lý".
Lệ Dạ Kỳ cố nén phiền não trong lòng, bình tĩnh nói.
Tiết Thục Dĩnh tức giận giậm chân
"Được, ta là thái giám, chờ Lạc Lạc bị tiểu tử Bạch gia kia lừa chạy mất, ta coi lúc đó con trốn đi đâu mà khóc"
Nói xong, bà tức giận đóng cửa mà đi.
Trong phòng làm việc, Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, Hi nhi được hoan nghênh đến mức nào, trong lòng anh biết rõ, vì thế anh mới không đồng ý ly hôn, chỉ ly thân.
----
Văn phòng CEO của tập đoàn Hoàn Á, Phó Tuyền ngồi trên ghế làm việc nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh bàn, nói:"Đã quan sát kĩ, bọn họ quả thật chia tay rồi?"
"Vâng, tôi ngồi canh bên ngoài nhà Ngôn tiểu thư một tuần, cả tuần này Lệ Dạ Kỳ không đi tìm cô ấy, xem ra đã tách ra."
Trong lòng Phó Tuyền âm thầm suy nghĩ, Lệ Dạ Kỳ dễ dàng buông tay như vậy, chẳng lẽ thật sự đang lợi dụng Lạc Hi?
"Ừ, tôi biết rồi, chuyện này tạm thời dừng ở đây, đi ra ngoài trước, tôi bảo bộ phận nhân sự sắp xếp cho cậu công việc tạm thời ở công ty".
Phó Tuyền phất phất tay.
Chờ người đàn ông trẻ tuổi đi ra ngoài, Phó Tuyền ngẩng đầu nhìn Phó Luân ngồi trên sô pha:"Nghe rồi hả? Lạc Hi và Lệ Dạ Kỳ đã chia tay, bây giờ là thời cơ tốt để con thừa dịp xen vào"
Gần đây Phó Luân dường như muốn rút khỏi giới giải trí, ngoại trừ tham gia hoạt động có Ngôn Lạc Hi còn lại đều từ chối.
Phó Luân mím môi:"Con biết rồi"
"Giáng sinh vừa rồi không phải con tặng quà Lạc Hi sao? Con bé cũng kêu sẽ tặng lại, cứ lấy cớ đó mà hẹn gặp".
Phó Tuyền đề nghị.
Bà vẫn cho rằng, Lệ Dạ Kỳ và Ngôn Lạc Hi tuyệt đối không nên ở bên nhau, vì thế mà trăm phương nghìn kế đẩy Phó Du Nhiên đến chia rẽ hai người, chỉ cần bọn họ tách ra bà mới có thể yên tâm.
"Ừ".
Phó Luân đứng dậy đi ra ngoài, anh biết nếu bây giờ không chủ động tấn công, nói không chừng bọn họ sẽ hoà hợp lại.
Chiều hôm đó, Ngôn