Anh đi vào trong, liền nhìn thấy hai người ngồi cạnh cửa sổ.
Cách họ không xa, Phó Du Nhiên hướng tới chỗ anh cười vẫy tay:"Nhị ca, ở đây này"
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, vừa nhìn thấy Phó Du Nhiên lập tức hiểu ra buổi họp mặt gia đình tối nay là tính toán của ông nội, anh vốn muốn quay người rời đi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của người phụ nữ nào đó, thậm chí còn không thèm nhìn anh vào mắt, ý định rời đi cũng không còn.
Anh nhấc chân vững vàng đi qua, ánh mắt dính chặt trên người cô, anh đồng ý ly thân không ly hôn, cô thế này ở đây hẹn hò cùng Phó Luân, còn không phải đội nón xanh lên đầu anh?
Ngôn Lạc Hi từ lúc bước vào nhà hàng đã nhìn thấy Phó Du Nhiên ngồi gần cửa sổ, cô còn nghĩ sao là trùng hợp, đến khi nghe được giọng cô ta ở sau lưng nói cười.
Không cần quay đầu cũng biết, Lệ Dạ Kỳ đang từ cửa bước vào.
Trong nháy mắt, có loại cảm giác bị Phó Luân và Phó Du Nhiên tính kế.
Nếu tức giận còn không đúng theo kế hoạch của bọn họ, quả nhiên lại quá dễ tin Phó Luân.
Sau lưng, tiếng bước chân trầm ổn dần dần tới gần, cảm giác áp bách mãnh liệt làm trái tim cô nhảy loạn muốn tung cánh bay khỏi lồ ng ngực.
Hai tay siết chặt dưới gầm bàn cố gắng khống chế không quay đầu, thẳng đến tiếng bước chân tới gần, sau đó ngừng lại, cô giống như trải qua cơn bạo bệnh, hơi thở trở nên nặng nề.
Ngôn Lạc Hi ngước mắt nhìn bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông đang ngồi trước mặt Phó Du Nhiên, cô cúi đầu rủ mắt xuống, cảm thấy buồn cười vì sự căng thẳng vừa rồi.
"Lạc Hi, em muốn ăn gì?" Phó Luân cầm lấy menu đưa tới nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, vẫn là không đủ nhẫn tâm.
"Bữa này em mời anh, anh muốn ăn gì cứ gọi.
Xin lỗi, em đi vệ sinh" Ngôn Lạc Hi có chút hốt hoảng nói.
Cô không thể ở đây lâu hơn nữa, nếu không sẽ gục ngã khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phó Du Nhiên, cô chính là người đã từng ngồi đối diện Lệ Dạ Kỳ cười nói vui vẻ như vậy.
Còn nói cái không đồng đồng ý ly hôn, chỉ ly thân, đảo mắt đã mời người yêu cũ ăn tối, cô thực sự đã đánh giá anh quá cao, cô mới là người ngu ngốc nhất.
Ngôn Lạc Hi sau khi vào toilet, đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương, cố nén đi nước mắt, hận không thể cho mình hai bạt tai, thật không có tiền đồ a!
Mở khóa vòi nước, đưa tay đặt vào dòng nước ấm áp cọ rửa bàn tay, cô hít sâu một hơi, thức tỉnh chính mình:"Ngôn Lạc Hi tự mình buông bỏ, lấy tư cách gì ở đây hối hận?"
Rửa tay xong, tâm trạng trở lại bình thường, Ngôn Lạc Hi đưa tay lấy khăn lau tay, khóe mắt cô nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đang dựa vào cửa toilet, cô sợ đến mức lùi lại vài bước lắp bắp:"Anh..anh ở đây làm gì?"
Anh đứng đó bao lâu, vì sao cô một chút cũng không phát hiện?
Lệ Dạ Kỳ khoanh tay trước ngực, giọng nói lạnh nhạt, châm chọc nói:"Thực sự là anh em thâm tình, vừa đẩy tôi ra, đã không chờ được cùng người đàn ông kia nhận nhau?"
Ngôn Lạc Hi cắn chặt răng:"Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, nơi này là nhà vệ sinh nữ, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị xuất hiện ở đây, truyền ra chỉ sợ thanh danh không dễ nghe lắm."
Lệ Dạ Kỳ muốn bóp ch3t tim cô, anh đứng thẳng lưng chậm rãi đi tới, sát khí tản ra tứ phía, Ngôn Lạc Hi cảnh giác lui về phía sau, đến khi lưng dán lên tường, cô không cam lòng yếu thế nói:"Nếu nói đến thì, hai người không phải cũng là anh em tình thâm sao?"
Hai chữ "anh em" được cô nghiến rắng cắn nát âm thốt lên.
Không ly hôn, quay lưng thì tình chàng ý thiếp cùng Phó Du Nhiên, đối với cô ta lạnh lùng cái gì, căn bản là diễn cho cô xem.
Nghĩ vậy, trái tim một hồi quấy nát, đau đến không thể thở.
Lệ Dạ Kỳ giơ tay ấn lên vách tường, khóa cô giữa thân thể, anh lạnh lùng nói:"Xem ra, là tôi quá dung túng em, cho em không gian riêng, không phải để em cắm sừng tôi"
Ngôn Lạc Hi sắc mặt trắng bệch, cô ngẩng đầu, trừng mắt nói:"Lệ Dạ Kỳ, xin anh chú ý cách dùng từ của mình, nếu anh tới tìm tôi để cãi nhau, như vậy mời anh ra ngoài, nơi này là nhà vệ sinh nữ"
Cô là nghệ sĩ, anh không biết xấu hổ nhưng cô thì cần mặt mũi.
Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm hai mắt cô tràn đầy lửa giận, xem ra anh thật sự một khắc cũng không thể buông lỏng được, đáp ứng cô, cuối cùng chỉ càng đẩy cô đi xa.
Nếu vậy, cho dù bọn họ phải tra tấn nhau, anh cũng phải giữ cô lại bên cạnh mình.
"Phu nhân, anh hối hận rồi".
Lệ Dạ