Xe bảo mẫu va vào lề đường, tia lửa điện xoẹt bắn ra tứ phía, thân xe nghiêng, Ngôn Lạc Hi không kịp thắt dây an toàn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Kiêu cởi dây an toàn nhào về phía cô, vững vàng bảo vệ cả người cô vào trong ngực.
"Bạch Kiêu!....A!!!"
Xe bảo mẫu lật xuống, lộn mấy vòng trên mặt đường cuối cùng dừng lại cách đó trăm mét, trong xe cực kỳ yên tĩnh, bên tai giống như tiếng chất lỏng tích..tích..tích
Đầu óc Ngôn Lạc Hi trống rỗng hồi lâu, mùi máu tanh đọng lại trong mũi càng lúc càng đậm, đó là tiếng máu chảy sao?
Cô khó khăn mở mắt ra, trước mắt cả vùng một mảnh màu đỏ, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ gì, bởi vì đầu cô được Bạch Kiêu ôm chặt vào lồng ngực, trên trán cô nhỏ xuống một dòng chất lỏng ấm áp.
Cô dần dần tỉnh táo nhận ra họ đã gặp tai nạn xe, trái tim cô như muốn vỡ tung.
Khi nãi xe bảo mẫu sắp bị lật, Bạch Kiêu
đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy cô.
"Bạch Kiêu, anh không sao chứ? Không sao chứ?"
Trong xe vô cùng yên tĩnh, tựa như tất cả mọi người đang ngủ, chỉ có một mình cô tỉnh, bên tai truyền đến tiếng bước chân nặng nề, cẩn thận phân biệt, có vài người đang đi về phía xe.
"Lão đại, người của Lệ Dạ Kỳ đang chạy về phía này, nếu không đi chúng ta sẽ không kịp nữa"
Một giọng nói thô bạo vang lên, xe bảo mẫu bị người cạy, bắt đầu lắc lư.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên, cố gắng xuyên qua kính cửa sổ để quan sát, nhưng trước mắt bị máu tươi nhuộm đỏ, ánh đèn mãnh liệt chiếu vào, cô căn bản không nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.
Cô nắm chặt quần áo Bạch Kiêu, bọn họ rốt cuộc là ai? Mục đích tới là Lệ Dạ Kỳ sao?
"Đi bắt Ngôn Lạc Hi ra đây, sau đó đốt xe không được để lại bất cứ dấu vết gì"
Một giọng nói dễ nghe nhưng lại lạnh lùng tàn khốc cất lên, Ngôn Lạc Hi bỗng dưng trừng to mắt, bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
Tay cô nắm lấy Bạch Kiêu bắt đầu run rẩy, không, không thể để mọi người chôn cùng cô được, cô phải làm gì, phải làm gì? Làm thế nào, làm thế nào để họ sống sót?
Cửa xe bị người ta kéo mạnh, Ngôn Lạc Hi càng sợ hãi, cô gấp đến độ nước mắt chảy ròng:"Bạch Kiêu, anh tỉnh lại, tỉnh lại đi, Thiển Thiển, chú Trịnh các người mau tỉnh lại, tỉnh lại đi mà"
Chỉ cần tỉnh lại, thì vẫn còn hi vọng, sẽ sống, chúng ta nhất định phải sống!
Cửa xe có người thô bạo dỡ xuống, một bàn tay to ngăm đen vươn vào, cô sợ tới mức vội vàng rụt về phía sau, bên tai truyền đến tiếng rên đau đớn, thân thể cô lập tức cứng đờ, là giọng Cố Thiển.
Tai nạn này vì cô mà xảy ra, cô tuyệt đối không để bất cứ người nào trong bọn họ gặp chuyện không may, nếu không cả đời này cô sẽ sống trong thống khổ và hối hận, cô phải kéo dài thời gian, phải đợi đến khi Lệ Dạ Kỳ đến.
"Lão đại, không còn kịp rồi, Lệ Dạ Kỳ cách đó một cây số, hai phút nữa sẽ tới đây, còn có một nhóm lực lượng khác cũng đang chạy về phía này, nếu không đi nhất định không kịp nữa"
Người nọ tựa hồ bất đắc dĩ thở dài một tiếng:"Hết cách, Tiểu Hi, chúng ta lần sau gặp lại, mọi người lập tức rút lui"
Tiếng bước chân dần dần đi xa, tiếng động cơ rất nhanh liền biến mất, thần kinh căng thẳng của Ngôn Lạc Hi buông lỏng, ý thức chìm vào hôn mê, lập tức ngã trong bóng tối vô biên vô hạn.
Ngôn Lạc Hi không biết mình ngủ bao lâu, chờ khi cô tỉnh lại, ánh sáng mãnh liệt đâm vào không mở mắt được, trong nháy mắt cô giơ tay lên, đã bị nắm chặt một đôi tay to lạnh như băng.
Bên tai truyền đến thanh âm vui mừng lẫn lộn:"Hi Nhi, em cuối cùng cũng tỉnh lại, hù chết anh rồi"
Ngôn Lạc Hi chớp chớp mắt, dần dần thích ứng ánh sáng, bốn phía tường trắng bệch, chóp mũi quanh quẩn mùi nước khử trùng, cô đang ở bệnh viện, bỗng nhiên nhớ tới vụ tai nạn xe kia, cả người cô đều tỉnh táo lại.
"Lệ, Lệ Dạ Kỳ, Bạch Kiêu bọn họ..."
Cô sốt ruột mở miệng, phun ra thanh âm lại như bà lão tám mươi tuổi khàn khàn khó nghe.
Khuôn mặt tuấn tú của