Sau khi Ngôn Lạc Hi ngủ say, Lệ Dạ Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Bạc Cẩm Niên đi tới, nhướng mày hỏi: "Sao cậu lại đến bệnh viện?"
“Diễn viên trong đoàn bị thương, sao có thể không thăm, anh có thể đảm bảo được tiến việc quay phim bắt đầu đúng tiến trình được không?”
Bạc Cẩm Niên ngước mắt lên nhìn Lệ Dạ Kỳ có chút mệt mỏi, nhíu mày nói:”Nghe nói, cô ấy chỉ bị thương nhẹ, anh thế này là sao?”
Lệ Dạ Kỳ giơ tay lên xoa trán: “Muốn hút thuốc không?”
Bạc Cẩm Niên gật đầu, hai người đi tới khu vực hút thuốc, mỗi người châm một điếu thuốc bắt đầu phì phèo, Lệ Dạ Kỳ cau mày, nhẹ nhàng thở dài: "Cô ấy không bị thương nặng, là tôi tự trách mình."
“Không đến kịp à?” Bạc Cẩm Niên gay gắt hỏi.
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ mắt thoáng chốc trở nên xa cách:”Lúc cô ấy gặp nguy hiểm, tôi không thể bảo vệ được cô ấy”
“Tai nạn luôn xảy ra khi chúng ta không chuẩn bị, không thể lúc nào cũng ứng phó được." Bạc Cẩm Niên an ủi.
Lệ Dạ Kỳ thở ra một hơi khói:”Mấy nay tôi nghĩ, nếu trước kia không gặp nhau, mọi chuyện có đơn giản hơn không?”
"Không phải anh, cô ấy sẽ là của người khác, thay vì tự trách thì hãy đi cùng cô ấy, đừng để cô ấy bất an, nếu anh từ bỏ, nhất định sẽ hối hận”.
Bạc Cẩm Niên nghiêm túc nói.
Nếu bắt đầu do dự về nhiều việc, nhất định sẽ nhớ nhung, anh không muốn Lệ Dạ Kỳ giống mình.
Khi Điền Linh Vân tỏ tình với anh, vì suy nghĩ đến cảm xúc của Mạc Thần Dật và hoàn cảnh lúc đó, anh đã kìm nén cảm xúc bên trong không chấp nhận cô, sau đó anh đã mất kiểm soát mà muốn cô nhưng tất cả đã không thể trở lại được.
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, sự bất an của Hi Nhi xuất phát từ anh sao?
Nếu thái độ anh đủ kiên quyết, liệu cô có kiên quyết như anh không?
Lệ Dạ Kỳ dập tàn thuốc, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, nói: “Tôi biết phải làm sao.”
"Chúc mừng anh trai." Bạc Cẩm Niên thản nhiên nói: "Nhân tiện, tôi đến đây để đảm bảo vợ anh có thể bắt đầu công việc bình thường.
Nếu không, có thể hoãn lại."
"Sao cậu không hỏi Điền Linh Vân? Hiện tại cô ấy là quản lý của Hi Nhi, lịch trình đều do cô ấy sắp xếp”.
Lệ Dạ Kỳ đáp lại ân huệ.
Mặc dù không rõ năm đó Bạc Cẩm Niên và Điền Linh Vân xảy ra chuyện gì, anh cảm giác khả năng hai người ở cùng nhau cao hơn Dật Thần
Dù sao đã ba năm trôi qua, nếu Điền Linh Vân và Dật Thật có gì, bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, sẽ không đợi đến bây giờ.
Bạc Cẩm Niên hiểu ý, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hút thuốc xong, Lệ Dạ Kỳ xoay người rời khỏi, Bạc Cẩm Niên ngước mắt nhìn bóng lưng anh, chậm rãi thở ra một làn khói, đây là có thêm đồng minh sao?
Lệ Dạ Kỳ trở lại phòng bệnh, trong phòng vang lên tiếng nức nở trầm thấp, anh bước nhanh tới, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đang cuộn tròn trên giường, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng...!đừng đến đây...đi đi...Máu...máu nhiều quá..."
Lệ Dạ Kỳ cau mày, hai tay đỡ lấy bả vai của cô: "Hi Nhi, Hi Nhi, mau tỉnh lại”
Ngôn Lạc Hi mở to mắt, ngồi bật dậy, trán đụng vào cằm Lệ Dạ Kỳ, cô ăn đau đến che trán, đợi thấy rõ người trước mắt là anh, cô mới an tâm hơn một chút.
"Có đau không?"
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa cằm:"Không sao, còn em, để anh xem"
Lệ Dạ Kỳ lấy tay cô ra, thấy trên trán thêm một vệt đỏ ửng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa:"Đỏ hết rồi, có phải đau lắm không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:"Không đau, vừa rồi có phải em nói mớ không?"
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng:"Ừ"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt, toàn thân thả lỏng tựa vào trong ngực anh, cô nói:"Thật ra em cũng không nghĩ tới, bất giác sẽ mơ thấy tai nạn xe đêm đó, còn cả cuộc đối thoại của bọn họ.
Lệ đại thần, tra được những người đó là ai chưa?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày kiếm, cúi đầu nói:"Vẫn chưa"
"A" Ngôn Lạc Hi buông tay trên chăn chậm rãi nắm thành nắm đấm:"Bọn họ nhất định không cứ như vậy từ bỏ cuộc, không chừng lúc nào sẽ lại ngóc đầu trở lại, em......"
"Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em".
Lệ Dạ Kỳ theo bản năng ôm chặt cô, Tiếu Tiểu Tiểu chết, manh mối duy nhất bị cắt đứt, muốn tìm ra kẻ phía sau màn sẽ rất khó.
Ngôn Lạc Hi miễn cưỡng cười cười, "Kỳ thật em không quá lo lắng cho bản thân, chỉ sợ liên luỵ tổn thương người bên cạnh"
"Hi Nhi" Trong lòng Lệ Dạ Kỳ đau đớn:"Đây là ngoài ý muốn"
"Không, đây là âm mưu, nếu không những người đó sẽ không biết đêm đó xe đi qua đoạn đường kia, sau đó mai phục ở đó"
Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt, cô sẽ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng gọi "Tiểu Hi Hi" của người đó, chỉ cần nghĩ đến tên đàn ông bi3n thái kia, cô liền sợ đến run người
Lệ Dạ Kỳ ôm chặt cô hơn nữa:"Phu nhân, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng"
"Lệ đại thần, anh đừng tiếp cận em nữa, em sợ ngày nào đó sẽ làm liên lụy đến anh"
Ngôn Lạc Hi tránh khỏi vòng tay