Lệ Dạ Kỳ nhìn cô gái ngơ ngác, thở dài, chậm rãi đi vào:"Thủ tục xuất viện đã xong, em ra ngoài đợi, anh có mấy lời muốn nói với anh Bạch."
Ngôn Lạc Hi sửng sốt: "Chờ chút, để em lấy cho anh ấy ly nước đã"
"Được"
Ngôn Lạc Hi nhanh chóng rót một ly nước ấm đặt lên bàn đầu giường, còn dặn dò Bạch Kiêu nghỉ ngơi thật tốt mới quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống nhìn Bạch Kiêu
nằm trên giường nói thẳng vấn đề: “Bạch Kiêu, tôi rất biết ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho Hi Nhi.
Tôi sẽ không giao cô ấy cho anh đâu.”
Bạch Kiêu rất yếu, vừa rồi dùng sức ôm lấy Ngôn Lạc Hi lúc này sức lực cạn kiệt nhắm mắt lại nói:"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cách này để có được cô ấy, tôi chỉ làm điều nên làm trong tình huống đó để chính mình
không phải hối hận.
Về phần cô ấy và anh sẽ nghĩ gì, tôi chưa từng cân nhắc tới"
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nếu anh cứu cô, cô sẽ là của anh.
Nhưng nếu không cứu cô, sẽ mất cô hoàn toàn, không bao giờ gặp lại cô nữa, anh không thể tưởng tượng cuộc sống như vậy.
Lệ Dạ Kỳ mở miệng, lại không nói được một chữ.
“Tôi thích cô ấy, rất thuần khiết, nhưng tình yêu của tôi khác với anh.
Nếu có thể làm cô ấy hạnh phúc tôi sẽ không do dự nói ra, còn nếu tình yêu của tôi chỉ là gánh nặng cho cô ấy, tôi tình nguyện giữ nó trong tim mình mãi mãi"
Ngón tay thon dài của Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng chạm vào chóp lông mày, anh khẽ cười nói: "Tôi cũng là phàm nhân, nhưng không thể vĩ đại bằng anh, tôi yêu cô ấy và sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy."
Bạch Kiêu nhìn bóng dáng Lệ Dạ Kỳ rời đi, khóe miệng nhếch lên, anh biết Lệ Dạ Kỳ
nhượng bộ là bởi vì trong lòng cô không có anh, mọi việc khác đều là gượng ép.
Và Lệ Dạ Kỳ kiêu ngạo như vậy, cũng chỉ dựa vào tình yêu của cô dành cho hắn.
Ngôn Lạc Hi bất an dựa vào tường, thời gian trôi qua, cửa phòng từ bên trong mở ra, cô lập tức đứng thẳng như chim sợ hãi, nhìn Lệ Dạ Kỳ bước tới.
"Nói chuyện xong rồi?"
Lệ Dạ Kỳ gật đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói:"Xong rồi, chúng ta về nhà thôi"
Ngôn Lạc Hi bị anh kéo vào lồ ng ngực, cô lập tức ngơ ngác, vừa rồi rõ ràng anh nhìn thấy nhưng lại không hỏi cái gì, cũng không mất bình tĩnh như trước, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Sự im lặng của anh khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ, chắc cô run lắm, cô sẽ sợ nếu một ngày không bị anh ngược đãi.
Khi cả hai tay trong tay ra khỏi bệnh viện, gió lạnh thổi vào mặt cô, lạnh đến mức vô thức rúc trong ngực anh.
Cử chỉ đó dường như làm ai đó hài lòng vẻ mặt người đàn ông dịu lại.
Bentley màu đen chạy tới, dừng lại trước mặt, Chu Bắc xuống xe, nhận lấy hành lý tay còn lại mở cửa ghế sau: "Phu nhân, xin mời."
Ngôn Lạc Hi hướng Chu Bắc gật đầu, sau đó cúi người lên xe, theo sau là Lệ Dạ Kỳ.
Chu Bắc đóng cửa xe, cất hành lý vào cốp, nhanh chóng khởi động máy, mãi đến khi nhận ra con đường phía trước là hướng về biệt thự Bán Sơn, Ngôn Lạc Hi vội vàng nói:"Lệ Dạ Kỳ, đưa em về căn hộ."
"Căn