Ngôn Lạc Hi xoay người, chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Du Nhiên bỗng dưng kề sát vào cô ta, gần như thì thầm nói:"Coi như bạn giường thì thế nào, người cách anh ấy gần nhất vĩnh viễn là tôi, mà cô coi như trong lòng anh ấy thì sao, anh ấy ngay cả nhìn cô cũng không hứng thú, vậy ở đây ai mới là kẻ đáng thương nhất?"
Sắc mặt Phó Du Nhiên trắng bệch, cô ta giơ tay lên cao dùng sức giáng xuống.
Ngôn Lạc Hi nheo mắt, giữ chặt cổ tay cô ta, khóe mắt thoáng qua nhìn thấy người đàn ông vội vàng chạy ra từ biệt thự, thấp giọng:"Tặng cô một cơ hội đáng thương nữa"
Nói xong, cô dùng sức hất tay Phó Du Nhiên ra.
Khí lực to lớn, chấn đến Phó Du Nhiên liên tục lui vài bước ngã sấp xuống đất, Mai Mai tung thân chó nhảy tới bên cạnh Ngôn Lạc Hi, trừng mắt nhìn Phó Du Nhiên sủa điên cuồng, bộ dáng hung ác tựa hồ chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, sẽ nhào tới xé xác cô ta.
Phó Du Nhiên vốn đang mang giày cao gót mười tấc, lúc ngã xuống chân bị trật, hai tay chống trên mặt đất đá xanh, bị mài rách da, đau đến mức hít thẳng vào, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ nhanh chóng chạy tới, cô ta ủy khuất rơi hai hàng nước mắt đáng thương.
"Nhị ca, chị dâu đẩy em"
Lệ Dạ Kỳ đứng trước mặt Ngôn Lạc Hi, đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương gì, anh thở phào nhẹ nhõm:"Có sao không?"
"Có, chân em bị trật, tay trầy hết rồi"
Phó Du Nhiên cho rằng Lệ Dạ Kỳ đang hỏi mình, lập tức ủy khuất trở lại, nói xong còn hung tợn trừng mắt liếc Ngôn Lạc Hi một cái.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, ngoái đầu nhìn:"Ai hỏi cô!"
"....."
Phó Du Nhiên mở to hai mắt, anh không phải hỏi cô, chẳng lẽ đi hỏi Ngôn Lạc Hi?
Ngôn Lạc Hi có thể bị quái gì khi là người đẩy người khác?
Lệ Dạ Kỳ nắm lấy tay Ngôn Lạc Hi, dịu dàng nói:"Em có bị thương không?"
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt lướt đến trên người Phó Du Nhiên, cô dùng sức muốn rút tay về, lại đánh không lại khí lực của anh, cô nói:"Người bị thương ở đó, anh có hỏi nhầm không?"
"Anh đang hỏi em, Hi nhi, trả lời anh một câu khó lắm sao?"Lệ Dạ Kỳ quát khẽ, vừa rồi ở trên phòng làm việc, anh đứng đó hút thuốc, vừa vặn nhìn thấy các cô dưới lầu nói chuyện, lúc ấy trong lòng anh có một loại cảm giác không ổn.
Bỏ lại đàm thoại quan trọng đêm nay, anh vội vàng chạy tới, nhìn thấy cô cố tình đẩy ngã Phó Du Nhiên, anh mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ đứng về phía cô.
Bởi vì cô là vợ anh, coi như là lỗi của cô đi,
người anh muốn bảo vệ cũng chỉ có cô.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh:"Anh có mắt mà không biết nhìn sao? Là thanh mai trúc mã của anh bị thương, không phải tôi.
Tôi mệt rồi, đi trước đây"
Nói xong, cô không nhìn anh nữa, dắt Mai Mai đi vào biệt thự.
Lệ Dạ Kỳ chống nạnh hai tay trên thắt lưng, nhìn bóng lưng quật cường của cô, anh tức giận đến đau đầu, vì sao một câu cũng không giải thích?
"Hi Nhi, nếu đây là phản kháng của em, anh sẽ không chấp nhận"
"Tùy anh".
Ngôn Lạc Hi dắt Husky vào biệt thự.
Lệ Dạ Kỳ tức giận đến gãi gãi tóc, anh quay đầu lại nhìn Phó Du Nhiên còn ngồi dưới đất, nhất thời nổi trận lôi đình:"Cô tới đây làm gì?"
Phó Du Nhiên chống đỡ mặt đất miễn cưỡng đứng lên:"Mọi người đêm nay hành động, cấp trên phái em tới hỗ trợ, dù sao em cũng biết rõ rắn độc nhất, nhị ca, anh cần em"
Vẻ mặt Lệ Dạ Kỳ nghiêm khắc:"Không cần, trở về đi"
Nói xong, anh xoay người rời đi, giây tiếp theo cổ tay bị Phó Du Nhiên nắm chặt, "Anh, không nên hành động theo cảm tính, nếu lần này thả rắn độc chạy, không biết có bao nhiêu người sẽ bị thương tổn, hậu quả anh gánh vác không nổi"
Lệ Dạ Kỳ dùng sức hất tay Phó Du Nhiên ra:"Mười năm nay, không có cô chúng tôi cũng phá được bao nhiêu vụ lớn nhỏ, tôi