"Ai cần cậu đỡ"
Lệ Dạ Kỳ nhìn khẩu súng bạc nhỏ gọn tinh xảo trong tay Bạc Cẩm Niên, anh khẽ mím môi, vươn tay nhận lấy, đút vào túi áo vest, chống tay ở mép giường ngồi dậy.
Vừa cử động, hơi nóng ẩm ướt lại ập đến, anh cúi đầu nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ máu, anh cau mày đi về phía cửa.
Vừa đi được hai bước, hai chân như nhũn ra, cả người nhào xuống đất.
Bạc Cẩm Niên đứng bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt cổ tay anh kéo trở lại, nhíu mày nói:"Mấy năm không gặp, anh vẫn trước sau như một sĩ diện tới chết như vậy?"
"Như nhau".
Lệ Dạ Kỳ không cam lòng yếu thế trả lời một câu.
Đôi môi mỏng của Bạc Cẩm Niên hơi nhếch lên, nhẹ nhàng kéo ra một đường cong mỉa mai, đỡ anh ra khỏi phòng.
Ngôn Lạc Hi và Điền Linh Vân đứng ở đó, thoáng nhìn áo sơ mi trắng trên người Lệ Dạ Kỳ tràn đầy vết máu đỏ tươi, cô nhíu chặt mày, nói với Bạc Cẩm Niên:"Làm phiền"
Lông mày Bạc Cẩm Niên nhíu lại, ánh mắt vô cùng lãnh đạm:"Tôi chỉ giúp đưa anh ấy lên xe cứu thương, còn chuyện đi bệnh viện, tôi không phải bảo mẫu, không có nghĩa vụ chăm sóc anh ấy."
Ngôn Lạc Hi nhìn thân ảnh cao lớn lạnh lùng kia, lại không nói gì.
Điền Linh Vân tức giận đá Bạc Cẩm Niên một cái:"Anh biết nói chuyện không? Lệ nhị thiếu tốt xấu cũng là bạn anh, đưa anh ấy đi bệnh viện thì làm sao?"
"Bạn bè thì phải đưa đến bệnh viện, thân là vợ lại tiêu diêu tự tại, chấp nhận được sao?"
Bạc Cẩm Niên liếc Ngôn Lạc Hi một cái, đỡ Lệ Dạ Kỳ đi vào thang máy.
Lệ Dạ Kỳ đau đến đầu đầy mồ hôi, mất máu nhiều đến choáng váng lần thứ hai đánh úp lại, anh lắc đầu cố gắng chống đỡ không té xỉu, vẫn nghe được rõ ràng đối thoại của họ.
Từ khi nào anh đã rơi vào tình trạng thê lương như thế chứ? Đến cả đi bệnh viện cũng không có ai đi cùng, ngẫm lại quá chua xót.
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi đỏ mọng, nhìn sắc mặt Lệ Dạ Kỳ càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi từng giọt rơi xuống, cô vội vàng đi qua đặt cánh tay còn lại của anh lên vai mình:"Anh có ổn không?"
Lệ Dạ Kỳ ngơ ngẩn quay đầu nhìn cô, Ngôn Lạc Hi đã dời tầm mắt.
"Bạc Cẩm Niên nói đúng, một ngày chúng ta chưa ly hôn, em có nghĩa vụ chăm sóc anh".
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói, xem như tìm cho mình một bậc thang, cô vẫn không thể bỏ mặc lúc anh suy yếu thế này.
Thang máy đi lên, bốn người vào trong, lúc xuống tầng một mọi người dường như đã đi hết nhưng vẫn còn phóng viên ngồi xổm, Ngôn Lạc Hi phải buông anh ra.
"Bên ngoài có phóng viên, em không đi cùng hai người được, Bạc Cẩm Niên đưa anh lên xe cứu thương trước, lát nữa em đón taxi đến bệnh viện sau".
Ngôn Lạc Hi lui ra sau một bước, nhìn Bạc Cẩm Niên đỡ Lệ Dạ Kỳ ra khỏi khoang thuyền lên bờ, cô hít một hơi thật sâu.
"Điền Điền, chúng ta đi thôi."
Điền Linh Vân đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt cô đơn của cô:"Nhị Lạc, đừng lo lắng, Bạc Cẩm Niên miệng nợ nhưng không tới nổi vô tâm như vậy, đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện"
Ngôn Lạc Hi ấn huyệt thái dương, nghĩ tới sự im lặng vừa rồi của Lệ Dạ Kỳ trong lòng tràn ngập thống khổ.
Anh không tin cô sao? Dù biết trước nhưng tim vẫn đau quá!
Đến bệnh viện, Ngôn Lạc Hi lao tới phòng cấp cứu, đèn đỏ phía trên cửa bật sáng, cô yếu ớt dựa vào tường, phát hiện tay mình đang run rẩy.
Lo lắng tới vậy, còn muốn dùng mặt nạ thờ ơ diễn sâu đến vậy, cô nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình đã đạt đến mức hoàn hảo.
Cô giơ tay xoa xoa giữa mi tâm, đây là động tác quen thuộc của Lệ Dạ Kỳ, chẳng biết cô học lén anh từ khi nào.
Vừa rồi trên tàu, cô đã chủ động hỏi anh có nghi ngờ cô tiết lộ bí mật