Bạch Kiêu nhận lấy dĩa trái cây, xiên một miếng táo bỏ vào miệng nhai, cảm giác hạnh phúc quanh quẩn sưởi ấm cả trái tim.
Kỳ thật anh không đòi hỏi gì thêm, chỉ cần cô giống như bây giờ bên cạnh trò chuyện, anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
"Táo ngọt không? "Ngôn Lạc Hi hỏi.
Bạch Kiêu vừa ăn vừa gật đầu:"Ừ, rất ngọt".
Không khí trong phòng hoàn hợp rất dễ chịu, lại không biết bên ngoài một đôi mắt tràn đầy ghen tị đang rình lén.
Điền Linh Vân vừa đi, Lệ Dạ Kỳ chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của anh ở chung một chỗ với tình địch, anh thật sự ngồi không yên.
Anh thuyết phục chính mình, chỉ đi xem thôi, vừa bước ra ngoài, đã nghe thấy sát vách tiếng cười nói vui vẻ, anh xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Bạch Kiêu ngồi đó táo cô gọt, anh ghen tị muốn chết.
Hôm nay nhớ lại, Ngôn Lạc Hi như chưa từng gọt táo cho anh, bực bội muốn chết.
Mạc Thần Dật đi lên kiểm tra phòng bệnh, mới vừa đi ra thang máy liền thấy Thất ca nhà mình đứng ở ngoài phòng bệnh người khác lén la lén lút, anh nhẹ nhàng bước qua nhìn thử bên trong.
Nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đang gọt táo, anh
bừng tỉnh ý thức được, khó trách Thất ca ở chỗ này rình coi, hoá ra là vợ mình chạy đi chăm sóc tình địch, thật sự đáng thương a.
Ngôn Lạc Hi đưa lưng về phía cửa chuyên tâm gọt táo, căn bản không biết bên ngoài có người xót xa muốn chết, ngược lại Bạch Kiêu nhìn thấy tình hình ngoài cửa, anh xiên một miếng táo để lên miệng Ngôn Lạc Hi.
"Lạc Hi, em ăn thử đi"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt nhìn táo, cô lắc đầu, "Không, anh ăn đi, ở đây em còn"
Bạch Kiêu lại tiến thêm một chút, mỉm cười nói:"Chỉ ăn một miếng thôi, nếu không anh ăn một mình, sẽ áy náy"
Ngôn Lạc Hi nghĩ nghĩ, vẫn là há miệng cắn miếng táo, nhai hai cái mặt mày hớn hở nói: "Táo mùa này thật sự rất ngọt, anh mau ăn đi, không đủ em gọt thêm"
Bạch Kiêu thu nĩa về, nhìn gương mặt phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh xanh lè, tâm tình anh rất tốt:"Ừ, hiếm khi em tới đây, còn để em chăm sóc anh, thật sự ngại"
"Em mới phải ngại, anh vì cứu em mới bị thương nặng như vậy"
Thấy cô lại muốn tự trách, Bạch Kiêu vội vàng nói:"Anh còn trẻ thân thể tốt, nếu em thấy áy náy thì tới thăm anh thường xuyên hơn, không chừng sẽ sớm hồi phục"
Ngôn Lạc Hi bật cười:"Em cũng không phải bác sĩ"
"Em còn giỏi hơn cả bác sĩ"
Ngoài cửa, Lệ Dạ Kỳ mặt đầy lửa giận, nhìn thấy bầu không khí anh anh em em trong phòng, còn có ánh mắt khiêu khích của Bạch Kiêu, anh hận không thể lập tức xông vào, lôi cô gái chết tiệt kia ra ngoài, sau đó giấu ở nơi chỉ mình anh biết.
Mạc Thần Dật đứng bên cạnh, cảm giác lửa giận xung quanh tản ra gần như muốn cháy lan ra đồng cỏ, anh hạ giọng nói:"Thất ca, sao anh không vào đó tuyên bố chủ quyền đi?"
Lệ Dạ Kỳ quay đầu lại, mới phát hiện Mạc Thần Dật ở đây, anh còn không kịp xấu hổ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, bất ngờ mất cảnh giác bị Mạc Thần Dật đẩy mạnh vào trong, anh loạng choạng đứng vững, trong lòng hận Mạc Thần Dật gần chết.
Tên khốn bác sỹ này, không báo thù thì thật có lỗi với chính mình, sớm muộn anh cũng sẽ trả thù.
"Các người nói chuyện vui vẻ".
Mặc Thần Nghị khéo léo đóng cửa lại, đắc ý rời đi.
Người đàn ông nóng nảy như Thất ca, thì phải cần một thần trợ công giúp đỡ như anh, nếu không đến bao giờ mới hòa giải được với chị dâu?
Ngoài cửa chuyển động khiến Ngôn Lạc Hi chú ý, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ chỉ mang một chiếc dép đứng ở cửa, cô thờ ơ thu hồi ánh mắt, tiếp tục gọt táo.
Lệ Dạ Kỳ không ngờ bị cô phớt lờ, trong lòng tức giận sải bước tới, bàn tay tự nhiên đặt lên vai Ngôn Lạc Hi, cúi đầu nhìn Bạch Hiểu: “Anh Bạch, có phiền không nếu tôi đưa Hi Nhi về trước?"
Ngôn Lạc Hi chau mày, cô lắc vai, cố gắng hất cánh tay