Ngôn Lạc Hi thật sự không ngờ tới người đàn ông da mặt dày tới mức không biết xấu hổ như vậy, hôm nay cô mặc áo len phiên bản rộng thùng thình, bàn tay lạnh lẽo của anh không tốn sức lực liền chui vào áo cô.
Cơn lạnh này k1ch thích rợn dựng cả tóc, thân thể không ngừng vặn vẹo:"Lệ Dạ Kỳ, lấy tay anh ra, lạnh quá"
Lệ Dạ Kỳ ôm cô từ phía sau, cô liên tục vùng vẫy chống cự, anh không hài lòng khống chế thân cô, kết quả ngón tay "rất vô tình" chạm vào cục bông mềm mại.
Đầu ngón tay chỉ điểm kích hoạt hỏa lực, một cỗ nóng rực từ đầu ngón tay dọc theo tứ chi lan tỏa khắp người, linh hồn anh đều muốn run rẩy lên.
Nhận thấy hô hấp của người đàn ông hơi hỗn độn, bầu không khí từ đùa giỡn dần dần chuyển biến thành mập mờ, phảng phất còn có yếu tố không an phận đang nhảy nhót, trái tim cô hơi siết chặt, cảm giác lực đạo ngón tay kia không an phận, ngực mơ hồ bị đau.
"Lệ Dạ Kỳ, nếu không lấy tay ra, tôi sẽ không khách sáo với anh".
Giọng Ngôn Lạc Hi lạnh xuống, vừa rồi còn đang đùa giỡn, tự dưng không khí lại thay đổi bất ngờ?
Lệ Dạ Kỳ nhìn vành tai đỏ bừng của cô, tay anh tạo thành tư thế vây kín, ôm cô đứng lên, đôi môi mỏng dán lên vành tai nóng bỏng, thấp giọng nỉ non:"Phu nhân,
chúng ta làm đi"
Ngôn Lạc Hi chấn động, trợn tròn hai mắt, thân thể lập tức bị xoay ngược lại, tay anh từ trong áo len lấy ra nắm cằm cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần.
Ngôn Lạc Hi giống như là bị chạm trúng công tắc, hai tay nắm chặt thành quyền, lập tức gõ mạnh trán anh, người nào đó bị đau đến buông cô ra.
Cô hoảng hốt lui về phía sau vài bước, nhặt tư liệu dưới đất, không kịp lấy mũ và khẩu trang, chạy khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
"Hi Nhi!"
Lệ Dạ Kỳ nhìn thân ảnh kia nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, anh bất đắc dĩ buông cánh tay xuống, trán mơ hồ đau, thật sự không nghĩ tới cô sẽ đánh anh.
Ngôn Lạc Hi trốn vào thang máy, tim đập điên cuồng không ngừng, hai tay nâng mặt, thân thể nóng bừng bừng.
Cho dù ngoài miệng cô phủ nhận, nhưng thân thể thật không nghe lời, còn cái loại lưu luyến khó hiểu.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra cô hốt hoảng đi tới sảnh bệnh viện, khóe mắt nhìn thấy Điền Linh Vân ngồi đó ngủ gà ngủ gật, cô chậm rãi bước tới: "Điền Điền, sao lại ngồi ở đây?"
Điền Linh Vân bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hai tròng mắt thủy quang liễm diễm của cô, khuôn mặt hồng hào sắc thắm, liền híp mắt:"Tôi dưới lầu chờ cậu".
Trạng thái mấy ngày nay của Ngôn Lạc Hi rất tệ, cô thật sự lo lắng, một bên cố ý né tránh Mạc Thần Dật, bên kia chọn lối thang máy, thuận tiện nhìn thấy Nhị Lạc xuống lầu trước tiên.
Ngôn Lạc Hi xấu hổ xoa xoa mi tâm:"Xin lỗi, mình lỡ ngủ mất quên"
"Ờ..." Điền Linh Vân kéo dài giọng:"Cậu dám ngủ trong phòng bệnh Bạch Kiêu, Lệ nhị thiếu không phát điên bóp ch3t cậu?"
Ngôn Lạc Hi không dám đối diện ánh mắt sáng ngời của Điền Linh Vân, cô cụp mắt, bình tĩnh nói:"Chúng ta về thôi"
“Ừ.” Điền Linh Vân đứng dậy xoa xoa bụng mình: “Tôi đói quá.”
Ngôn Lạc Hi càng cảm thấy áy náy:“Xin lỗi, tôi mời cậu ăn tối, cậu muốn ăn gì?”
“Ăn tôm.” Điền Linh Vân không khách khí với cô, trìu mến đưa tay ôm lấy cánh tay cô:“Tôi muốn ăn tôm a"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, biết bạn thân cố ý muốn cô không áy náy:"Thật biết ăn"
Sau khi ăn xong, Điền Linh Vân đưa Ngôn Lạc Hi về, vì còn việc cần xử lý ở studio nên đưa cô bình an trở về, liền lái xe đi.
Ngôn Lạc Hi cầm tài liệu, đi tới phòng khách ngồi xuống sô pha, đột nhiên nghĩ đến Lệ Dạ Kỳ, tim đập thình thịch khó hiểu.
Cô đã dùng hết sức lực kéo giãn khoảng cách, nhưng anh dễ dàng có thể thu hẹp nó lại.
Dù biết tiếp tục quấn lấy nhau cả hai sẽ rất khổ sở, nhưng cô không thể ngăn cản anh tiến lại gần mình.
Cô nhặt chiếc gối lên, cuộn tròn trên ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.
Từ hôm đó,