Ngôn Lạc Hi theo sau Lục Chiêu Nhiên chậm rãi đi vào văn phòng.
Cô đang thất thần đột nhiên bị một lực lớn kéo qua ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng "phanh" thật lớn.
Một giây sau, cả người đã bị ấn vào cửa cánh tay truyền đến đau đớn như bị xé rách, Ngôn Lạc Hi nhíu mày trừng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ hung ác và tàn bạo ánh mắt giận dữ khoét về phía cổ cô.
Ý thức được điều gì đó Ngôn Lạc Hi không tự nhiên co người lại, rõ ràng chột dạ cảm thấy có lỗi.
Đều tại tên đàn ông đáng ghét kia, ở trên cổ cô tạo ra dấu vết dễ thấy như vậy phải phủ lên bao nhiêu lớp phấn dày cỡ nào cũng không che đi được dấu hôn chói mắt.
"Ngôn Lạc Hi, tối hôm qua em đi đâu lêu lổng?" Cùng lời chất vấn, bàn tay đầy lực của Lục Chiêu Nhiên dùng sức bóp cổ cô.
Ngôn Lạc Hi cười lạnh ánh mắt đầy châm chọc, "Lêu lổng? Lục Chiêu Nhiên, anh lấy tư cách gì chỉ trích tôi?"
"Tôi là vị hôn phu của em, tôi không có tư cách thì ai có tư cách? "Lục Chiêu Nhiên bị thái độ của cô chọc giận bàn tay tăng thêm mấy phần lực khiến Ngôn Lạc Hi cảm thấy khó thở.
"Lúc để Lý Trí Viện nằm dưới người thân, anh có nhớ mình là vị hôn phu của tôi không?"
Ngôn Lạc Hi không cam chịu yếu ớt trừng mắt nhưng nỗi đau nhói trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Cho đến giờ phút này, cô vẫn còn nhớ rõ lúc bò ra khỏi giường nhìn thấy cảnh hắn ta ra vào trên người Lý Trí Viện.
Hình ảnh kia trực tiếp thô bạo và ghê tởm xông vào mí mắt làm cho cô cả đời không thể quên.
Ghét bỏ sao? Nhất định là hận nếu không cô sẽ không cam chịu tùy tiện tìm một người đàn ông liền đem thân thể trong sạch của mình dâng tặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Chiêu Nhiên hiện lên vẻ chật vật hắn lạnh giọng nhấn mạnh, "Ngôn Lạc Hi, tôi là đàn ông!
Ha! Anh mới là xúc phạm hai chữ đàn ông!!
"Chỉ có động vật cấp thấp mới không thể quản được nửa th@n dưới của mình, Lục Chiêu Nhiên anh không xứng hai chữ đàn ông này!"
Ngôn Lạc Hi đè nén nỗi đau trong lòng, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời tràn đầy khinh thường.
Cô không bao giờ chấp nhận bất kì lý do gì cho sự phản bội!
"Đừng chạm vào tôi, tôi chê tay anh "
Ngôn Lạc Hi kiên quyết hất tay anh ta dùng sức quá mạnh, khuỷu tay đập vào cửa đau đến chảy cả nước mắt.
Lục Chiêu Nhiên lùi lại vài bước, lòng tự trọng bị đả kích mạnh mẽ.
"Chê tôi bẩn, có thể bẩn hơn em sao?"
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi đỏ bừng nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, một đoạn tình cảm đi đến mức hai người chỉ trích lẫn nhau thật sự không còn ý nghĩa.
Huống chi, cô có bẩn cũng không bẩn bằng hắn: "Lục Chiêu Nhiên, chúng ta chia tay đi"
Lục Chiêu Nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn cô: "Em nói gì?
Ngôn Lạc Hi đè nén khổ sở cùng không nỡ chẳng hề để ý nói: "Chia tay đi, ba năm trước ở chỗ này anh từng nói nếu có một ngày anh phản bội tôi không cần vì ích lợi mà nhân nhượng"
Lục Chiêu Nhiên ngẩn ra nhìn cô gái mặc chiếc váy lụa trắng tinh tế, so với chiếc váy đỏ hôm qua càng yêu kiều xinh đẹp hơn.
Hắn ta thật sự không nhớ nổi lần cuối cùng nghiêm túc nhìn cô là khi nào.
"Ngôn Lạc Hi, em có nghĩ tới hậu quả của việc chia tay ?"
Ngôn Lạc Hi nghe ra lời uy hiếp, nụ cười trên mặt chậm rãi đọng lại
"Hậu quả? Phong sát hay đóng băng, Lục tổng cứ việc tùy hứng, tôi không thành vấn đề"
Dứt lời, không để ý phản ứng của Lục Chiêu Nhiên cô ra ngoài đóng sầm cửa lại gương mặt trở nên trắng bệch.
Lục Chiêu Nhiên ngơ ngác nhìn nơi Ngôn Lạc Hi vừa đứng vài giọt máu chói lọi trên sàn nhà trắng, anh ta hoảng hốt không hiểu tại sao cong chân đuổi theo ra ngoài.
Ngôn Lạc Hi làm gì còn ở ngoài đó, cô nặng nề đẩy cánh cửa an toàn bước vào cầu thang đột nhiên ngã xuống đất như thể bị rút cạn sức lực.
Cô ôm mặt để nước mắt thấm đẫm lòng bàn tay, không biết qua bao lâu điện thoại bất chợt rung lên lấy tay lau