Lý Trí Viện nhìn Lục Chiêu Nhiên rời đi không quay đầu lại, trong lòng bất an siết chặt nắm tay, nhớ tới tối hôm qua Lục Chiêu Nhiên cùng cô lên giường, tình cảm nồng đậm hắn cư nhiên thất thanh gọi cô là "Hi nhi" không thể nào chịu đựng được.
Lý Trí Viện thu hồi tầm mắt, nháy mắt với trợ lý rồi xoay người bước nhanh đuổi theo Ngôn Lạc Hi, ngăn trở đường đi của cô, "Ngôn Lạc Hi, không cho phép chị quyến rũ Chiêu Nhiên, anh ta là của em!"
Ngôn Lạc Hi mỉa mai nhìn, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ châm chọc, "Lý Trí Viện, từ trong miệng cô nghe được hai chữ câu dẫn này quả thực không thể tưởng tượng nổi, đổi lại là tôi cả đời này cũng không có mặt mũi nhắc tới hai chữ đó."
Lý Trí Viện sắc mặt xanh trắng đan xen.
"Chị mới không có mặt mũi, cho dù chị có cởi s@ch ở trước mặt Chiêu Nhiên, anh ấy đối với chị cũng không phản ứng nổi"
"Có lòng tin như vậy đâu cần lòng như lửa đốt chạy tới cảnh cáo tôi làm gì?" Ngôn Lạc Hi nhìn đáy mắt Lý Trí Viện xẹt qua một tia hoảng loạn, cô tà khí nhướng mày, bất động thanh sắc tới gần.
"Hay là cô căn bản không lo sợ anh ta còn tình cảm với tôi?
Tình cảm đã từng nồng đậm như vậy, nói phản bội liền phản bội triệt để, làm cho cô một lần không tin tưởng tình yêu.
Lúc này nhìn thấy Lý Trí Viện chột dạ tránh ánh mắt của cô liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Nói nhảm! Nếu yêu đã không nhịn chạm vào chị, anh ấy rõ ràng chê chị dơ bẩn ngủ qua không biết bao nhiêu đàn ông, ngoài mặt luôn tỏ ra đơn thuần thanh khiết ai biết được đằng sau làm ra chuyện đáng xấu hổ"
"Chát" một tiếng, Ngôn Lạc Hi chậm rãi thu tay về, nhìn cổ tay một chút rồi chuyển liếc sang mặt Lý Trí Viện hiện lên năm dấu tay rõ ràng, cô lạnh lùng nói:" Lý Trí Viện, cái tát này là dạy dỗ cô họa từ miệng mà ra, chuyện không có căn cứ không nên đặt điều xằng bậy"
Lý Trí Viện đưa tay che mặt, nhìn Ngôn Lạc Hi ánh mắt tràn ngập hận thù nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại biến thành tràn đầy ủy khuất.
"Em làm sai cái gì? Tại sao chị luôn trước mặt mọi người sỉ nhục em?" Ngôn Lạc Hi lắc lắc cánh tay bị chấn đến tê dại, thấy bộ dáng Lý Trí Viện lã chã muốn khóc cô không nói gì.
"Em biết, Lục tổng bảo em diễn vai nữ chính thứ hai của Võ hậu trong lòng chị bất mãn tìm mọi cơ hội trả thù, em đã nhượng bộ nhiều lần rồi chị còn muốn thế nào nữa? Lúc thử vai chị là người bỏ lỡ thời gian kia mà.
Nếu thật sự yêu thích vai diễn này em lập tức đi tìm Lục tổng tặng nó cho chị được chưa?" Lý Trí Viện càng nói càng ủy khuất liên tục lau nước mắt.
Ngôn Lạc Hi có chút nghi ngờ, không thể không thán phục diễn xuất của Lý Trí Viện hạ bút thành văn, hoàn toàn không có nửa điểm không thích hợp.
"Lý Trí Viện, tôi cảnh cáo cô, không nên trêu chọc tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí"
"Em biết rồi chị Lạc Hi" Lý Trí Viện cúi đầu, dường như không chịu nổi nhục nhã bực này nữa, ôm mặt sụp đổ khóc lớn.
Đôi môi đỏ mọng của Ngôn Lạc Hi mím chặt, bị cô gọi một tiếng chị Lạc Hi đến sởn gai ốc chợt rùng mình một cái, mặc kệ cô ta xoay người bước nhanh rời đi.
Lý Trí Viện nhìn thân ảnh cô rời đi, trong mắt xẹt qua một vệt tính toán ác độc, tay lau nước mắt cá sấu trên mặt quay đầu nhìn trợ lý Miêu Miêu đứng ở góc khuất liền đi qua, hỏi: "Quay được hết chưa?"
Miêu Miêu đưa điện thoại di động cho Lý Trí Viện, nhìn năm dấu tay trên mặt cô ta trong lòng run sợ nhắc nhở: "Chị Viện Viện, hôm nay chị cảnh quan trọng, nhưng mặt của chị..."
Lý Trí Viện xem xong video sờ sờ mặt mình hai má bốc hỏa có thể thấy Ngôn Lạc Hi vừa rồi dùng sức tát một cái có bao nhiêu không lưu tình.
Sắc mặt cô ta âm trầm, tàn nhẫn nói: "Cái tát này sớm muộn gì tôi cũng phải trả lại, Ngôn Lạc Hi chờ đó cho tôi"
"Chị Viện Viện, chúng ta đem đoạn video này cùng với đoạn video lần trước ở phòng hóa trang chị bị cô ấy đẩy ngã cùng nhau công