Bên ngoài phòng cấp cứu, Ngôn Lạc Hi chật vật ngồi trên ghế dài, hai tay bắt chéo trên đầu gối, liên tục ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt diễm tràn đầy lo lắng.
Trên đường đến bệnh viện, Lục Chiêu Nhiên vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê đến khi được đưa vào phòng cấp cứu, vẫn chưa tỉnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng phẫu thuật một chút động tĩnh cũng không có, Ngôn Lạc Hi càng chờ càng nóng lòng, đứng lên, lại ngồi xuống, lại đứng lên, lại ngồi xuống...
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người còn chưa đến gần, thanh âm đã truyền tới trước, "Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên thế nào rồi, tại sao anh ấy lại bị thương?"
Ngôn Lạc Hi quay đầu đi, Lý Trí Viện vẻ mặt lê hoa đái vũ xông vào trong tầm mắt của cô, cô nheo mắt lại, không có ý định để ý đến cô.
Lý Trí Viện vọt tới trước phòng phẫu thuật, dùng sức đẩy cửa, không đẩy được liền xoay người lại, trừng mắt nhìn Ngôn Lạc Hi ngồi ở trên ghế dài, tóc cô bị nước trứng và cà chua dính cùng một chỗ, áo thun màu trắng đan xen đỏ vàng, mùi hôi ngút trời.
Cô che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Cô thối quá!"
"Nhờ cô ban tặng" Ngôn Lạc Hi lạnh lùng nhìn cô, Lý Trí Viện chơi mấy trò vặt này quá vụng về, liếc mắt một cái đã bị cô nhìn thấu chỉ không nghĩ tới cô ta ác độc như vậy.
Nếu Lục Chiêu Nhiên không ngăn cản cô tuyệt đối sẽ bị sầu riêng hủy dung.
Lý Trí Viện che mũi, chậm rãi đi tới trước mặt cô đắc ý: "Là tôi thì sao? Ngôn Lạc Hi, sớm muộn có một ngày tôi sẽ khiến cô giống như mùi trên người cô thối không thể ngửi được."
Ngôn Lạc Hi ngã một lần khôn hơn một chút, bình tĩnh hơn buổi sáng rất nhiều.
Cô gái nhìn cười quỷ dị, không đợi ai đó kịp phản ứng bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy cô ta đầy cõi lòng dùng giọng điệu ghê tởm chết người nói: "Chị em tốt à, một mình tôi thối thật áy náy a, chúng ta có nạn cùng chịu nha"
Sắc mặt Lý Trí Viện đại biến bị một đoàn mùi hôi thối vây quanh, không thể chịu đựng nổi chính là vừa mua bộ đồ xa xỉ tốn hơn mười vạn mới mặc một lần liền chịu khổ bị Ngôn Lạc Hi độc thủ, cảm giác được mùi ẩm ướt dính dính thấm ướt vải vóc, dán lên người ghê tởm đến mức muốn ói, cô ta sốt ruột muốn đẩy người ra.
Nhưng Ngôn Lạc Hi sao có thể dễ dàng buông tha?
Cô đem trứng gà thối cùng cà chua chất lỏng dùng sức hướng trên người lau qua người Lý Trí Viện còn chưa hết giận, trực tiếp lấy đầu hướng lên mặt cô gái được trang điểm tinh xảo, cọ tới cọ lui còn cảm thấy chưa đã đủ lấy hai tay lướt qua quần áo sau đó dán lên mặt cô ta.
Lý Trí Viện không thể né giận dữ đến mất đi lý trí, giơ tay vung lên mặt Ngôn Lạc Hi.
"Con khốn, tao liều mạng với mày".
Cái tát kia còn chưa kịp tới mặt Ngôn Lạc Hi như ý nguyện, giữa không trung bị người ta chặn lại.
Bàn tay to cầm cánh tay tựa hồ muốn bóp nát xương cổ tay, Lý Trí Viện tức giận quay đầu lại, thanh âm sắc bén rít gào, "Cút ngay, không thấy tôi đang giáo huấn con khốn này......"
Nam nhân đập vào mí mắt ngũ quan cương nghị, đôi mắt hẹp dài có thâm thúy của người phương Tây sống mũi cao thẳng, môi mỏng manh, tựa như thần từ trên trời giáng xuống, tuấn mỹ đủ để điên đảo chúng sinh.
Cô âm thầm hít một hơi, không chút che giấu vẻ mê trai trong mắt, "Anh đẹp trai quá!"
Một giây sau nghe thấy tiếng xương bị trật khớp, mặt cô ta trắng bệch vì đau, bị người đàn ông ném đi như ném rác, lảo đảo lùi lại vài bước, nếu không phải Miêu Miêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy liền đã ngã lăn xuống đất rồi.
Lý Trí Viện đau đến đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cấm dục nhận lấy khăn giấy từ tay trợ lý, lau khô tay từng chút một, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh cảm thấy bị sỉ nhục lớn lao.
Lệ Dạ Kỳ ngay cả khóe mắt cũng không liếc cô ta một cái, ánh mắt dừng lại trên người tiểu nữ nhân đắc ý.
Cô một thân dơ bẩn không chịu nổi, lại không thèm để ý.
Biết cô