Ngôn Lạc Hi sợ tới mức lui về phía sau một bước, gót chân đụng vào cửa, phát ra tiếng vang, bên trong truyền đến giọng nói nghi hoặc của Lục Chiêu Nhiên.
"Có phải Lạc Lạc không? Anh biết em vẫn còn lưu luyến anh nên trốn bên ngoài lén nhìn anh"
"....." Gì vậy!? Ngôn Lạc Hi cảm thấy không khí xung quanh dường như đóng cứng.
Lệ Dạ Kỳ tiến lên một bước, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.
Anh vẫn duy trì tư thế hai tay đút túi quần động tác cúi người mang đến cho cô áp lực rất lớn.
Ngôn Lạc Hi giơ tay chống lên lồ ng ngực nóng bỏng của anh, hai má đỏ bừng, thấp giọng trách: "Anh làm gì vậy?"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó dò, "Lời này là anh hỏi em là còn dư tình đối với tên đó không dứt ra được, hả?
Phía sau cửa truyền đến tiếng bước chân, là Lục Chiêu Nhiên xuống giường.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn giống như giẫm lên thần kinh của cô mà đi, cô trừng mắt nhìn anh, nói:
"Muốn cãi nhau đúng không, vậy đi chỗ khác ầm ĩ, đừng để người khác chê cười"
Lệ Dạ Kỳ vẫn không nhúc nhích.
"Là không muốn người khác chê cười hay không muốn cho tên cặn bã kia biết em đã có chồng?"
Ngôn Lạc Hi liền cảm thấy kỳ quái, bọn họ nhiều lắm là ngủ hai giấc, d*c vọng chiếm hữu của anh đối với cô mãnh liệt đến không hiểu ra sao.
"Anh cố tình gây sự! "Ngôn Lạc Hi cả giận nói.
"Là em ngoại tình trước!" Lệ Dạ Kỳ oán hận trở về.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Lệ Dạ Kỳ nhìn Lục Chiêu Nhiên đứng sau cửa, anh bỗng nhiên ôm eo Ngôn Lạc Hi, kéo cô ra sau cây cột bên cạnh.
Bàn tay kia đè lên vai cô, anh cúi đầu hôn lên.
Ngôn Lạc Hi không dám né tránh, vừa vặn bị anh hôn, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, theo bản năng cô nâng cánh tay lên ôm cổ người đàn ông, che hơn nửa khuôn mặt lại.
Không phải chột dạ mà là không muốn làm cho mình khó xử!
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại, tỏ vẻ không vui với động tác che mặt của cô, anh cắn một miếng lên môi cô.
Ngôn Lạc Hi đau đến khẽ hôn, đầu lưỡi nam nhân cạy mở răng môi của nàng, tiến quân thần tốc công thành chiếm đất.
Cây cột chặn lại tầm mắt của Lục Chiêu Nhiên, hắn không nhìn thấy hai người ôm hôn mãnh liệt sau đó nhìn hành lang trống rỗng, hắn thất vọng trở về phòng bệnh.
Tiếng đóng cửa vang lên, Ngôn Lạc Hi cố gắng giãy dụa.
Lệ Dạ Kỳ không vui, trực tiếp đè eo cô lại, tận tình tận hứng hôn môi.
Nam nhân từng chút từng chút, tỉ mỉ, đem miệng nàng li3m hôn thưởng thức.
Một cái hôn, so với làm một lần còn làm cho cô kinh tâm động phách, thật giống bị anh cho m*t vào trong bụng.
Chân cô mềm nhũn đứng không vững, hai tay nắm chặt vạt áo anh, mới không mất mặt ngồi dưới đất.
Lệ Dạ Kỳ vốn chỉ muốn trừng phạt cô nhưng khi hôn, phản ứng ngây ngô của cô làm anh như bị nghiện, không ngừng muốn đòi hỏi nhiều hơn, từ thân đến tâm đều muốn chiếm đoạt.
"Lần sau, còn dám không nghe lời nữa không? "Lệ Dạ Kỳ môi lưỡi lui ra, cụp mắt nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa đôi môi đỏ mọng sung huyết của cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn, gợi cảm không nói nên lời.
"......"
Bên tai Ngôn Lạc Hi truyền đến hơi thở ấm áp, cả người mềm nhũn ra.
Lệ Dạ Kỳ nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, động lòng không thôi, anh lấy chìa khóa xe từ trong quần tây ra nhét vào trong tay cô, giọng nói mang theo ám chỉ không nói nên lời, "Ngoan, ra xe chờ anh"
Giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành đôi khi chỉ cần một ánh mắt là hiểu ngay.
Thần hội gương mặt Ngôn Lạc Hi không hiểu sao nóng lên, cô nắm chặt chìa khóa xe, không hé răng.
Lệ Dạ Kỳ hôn nhẹ lên má cô, đi về phía phòng bệnh bên kia.
Ngôn Lạc Hi che hai má nóng hực, nhìn thấy bóng lưng anh biến mất ở cửa một phòng bệnh nào đó, cô nắm chặt chìa khóa xe bỏ trốn mất dạng, mới không ngu ngốc như vậy thật sự vào trong xe chờ anh.
Lệ Dạ Kỳ đi vào phòng bệnh, Lệ phu nhân đặt tờ báo xuống, nhìn đuôi lông mày khóe