Bước chân Ngôn Lạc Hi dừng ở cửa bếp, hai chữ chúng ta nói theo cách mập mờ như vậy Lê Trang Trang đây đang muốn cô hiểu lầm cái gì?
Lệ Dạ Kỳ trầm mặt không nói một lời, Lê Trang Trang ngẩng đầu nhìn sườn mặt ôn đạm lạnh lùng của anh.
Lúc mặc quân trang trên người khí chất mạnh mẽ , cao lãnh khó gần nhưng khi mặc sơ mi quần tây mặt thanh nhuận, tao nhã tôn quý làm ngàn vạn nữ nhân phải điên đảo.
Đôi mắt đen của anh sâu như vực thẳm khiến người ta nhìn mãi không thấu, trong lòng Lê Trang Trang không yên nhìn thấy ảnh chụp đăng trên báo, mặt anh bị che mờ cũng đoán biết anh đã nhúng tay vào.
Vì sao không thay đổi toàn bộ tin tức? Không phải anh không năng lực mà là vì muốn cảnh cáo.
Cho nên sáng sớm cô ta đã vội chạy tới xin lỗi, làm bộ cũng không biết chuyện, chỉ không muốn biến khéo thành vụng, để anh đối với cô ta sinh ra đề phòng.
"Thất ca, em xin lỗi, đã làm liên lụy anh, nếu tối qua em kiên trì không cho anh đưa đến bệnh viện cũng sẽ không tạo ra scandal lớn thế này"
Lê Trang Trang tự trách nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng lăn xuống.
Thanh âm Lệ Dạ Kỳ ấm lạnh: "Đưa em đi bệnh viện là việc anh phải làm, hơn nữa trên báo không thấy rõ mặt, đối với anh không có ảnh hưởng gì"
Lê Trang Trang ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, tối đến mức có thể chảy ra mực, cô ta cảm giác mình tựa như hồ bị tát một bạt tai, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trong mắt anh, cô ta tựa như đang diễn trò hề những gì xấu xí nhất anh đều đã thấy và chưa từng muốn vạch trần.
Đây không phải khoan dung mà là áy náy với Tịch Uyên.
Móng tay bấm trong lòng bàn tay, cô ta rủ mí mắt xuống nhẹ giọng nói: "Không phải, lúc đó em vì quá khẩn trương vừa thấy báo chí liền lo lắng.
Em vội vàng tìm tới vì không muốn anh bị kéo vào giới giải trí bên ngoài hào nhoáng thực tế bên trong dơ bẩn xấu xa này"
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nhìn ngón trỏ đặt trên đầu gối gõ nhẹ một cách có tiết tấu nghĩ tới ai kia định trốn trong bếp bao lâu mới ra ngoài.
"Mấy năm qua, em ở giới giải trí đạt đỉnh vinh quang, kỳ thật cũng không ít kẻ thù ước tạo ra cho em một ít scandal kéo em xuống vực sâu." Lê Trang Trang ném nồi lên đối thủ, hoàn toàn hái mình ra.
Tuy nói như vậy có lẽ vô ích nhưng ít ra cũng giữ lại cho mình chút tôn nghiêm.
Lệ Dạ Kỳ như có điều suy nghĩ gật đầu.
"Nếu em thấy mệt mỏi, bảo người đại diện cho em nghỉ nửa tháng ra đảo tịnh dưỡng khi nào tâm tình tốt thì quay lại."
Trái tim Lê Trang Trang trầm xuống, lời này của anh có ý gì?
Cô ta vội vàng nói:" Thất ca, em giờ muốn nghỉ phép cũng không được lịch trình đã sắp xếp hết rồi bây giờ còn đang quay" Võ hậu "của đạo diễn Trần, chỉ sợ thời gian giải sầu còn không đủ"
"Tùy em, nếu mệt không ngại dừng lại nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ tìm được điểm xuất phát mới trong cuộc sống".
Lệ Dạ Kỳ ý vị thâm trường nói.
Sau lưng Lê Trang Trang toát mồ hôi lạnh, vốn muốn kể khổ kết quả hiện tại hoàn toàn không dám nói thêm gì nữa, sợ anh phán nghỉ luôn dài hạn, vậy thì thật sự trộm gà không được mà mất cả nắm gạo.
Ngôn Lạc Hi bưng nước ấm nguội lạnh đi ra, trên người còn mặc áo sơ mi của Lệ Dạ Kỳ, lộ ra hai chân trắng nõn thẳng tấp dài nhỏ.
Chân kia trắng đến chói mắt, nghĩ đến tối hôm qua bọn họ chung gối mà ngủ, Lê Trang Trang trong lòng nhất thời ganh tị tột cùng.
Ngôn Lạc Hi khom lưng, đặt cốc nước trước mặt Lê Trang Trang, nói: "Cô Lê, uống chút nước đi, nói lâu như vậy hẳn đã khát rồi"
"Cảm ơn."
Ngôn Lạc Hi nhếch môi cười, quả nhiên điên đảo chúng sinh, nhưng nụ cười kia lại không đạt tới đáy mắt.
"Cô Lê đây khách khí rồi, nói thế nào cũng là hồng nhan tri kỷ của Dạ Kỳ, một ly nước vẫn chiêu đãi được.
Đúng rồi, lần trước cô nói với tôi trong quán cà phê,