Giọng nói của người đàn ông có chút thấp ra lệnh lại mang theo vài phần cưng chiều chút ý dỗ dành, Ngôn Lạc Hi lập tức kiêu ngạo: "Ai ăn giấm?"
Lệ Dạ Kỳ ném toàn bộ giỏ hoa và trái cây cho Chu Bắc đang kế bên xem chuyện cười, ôm eo cô mang đến phòng bệnh.
Ngôn Lạc Hi không tình nguyện bị đưa vào phòng, đập vào mắt là căn phòng tràn đầy hoa tươi cùng quà cáp.
Có lẽ là fan tặng.
Lê Trang Trang nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ, mắt cô lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Nhưng mà khi nhìn thấy người phụ nữ được anh ôm trong lòng, sự nóng bỏng trong mắt lập tức tan biến trở nên lạnh lẽo thấu tận xương cốt!
"Thất ca, Thất tẩu, sao hai người lại tới đây?" Lê Trang Trang khó khăn muốn ngồi dậy, Tiểu Ngải bên cạnh lập tức đưa tay đỡ, sau đó lấy gối cho cô ta dựa vào.
"Chị Trang Trang, bác sĩ nói não chị bị chấn động nhẹ, không nên cử động lung tung"
Lê Trang Trang liền liếc Tiểu Ngãi một cái, lập tức gọi Lệ Dạ Kỳ và Ngôn Lạc Hi ngồi xuống.
"Tiểu Ngải ngâm bình trà Long Tĩnh Tây Hồ tới đây, hàng cao cấp vừa mới có được là loại anh thích uống nhất".
Nửa câu cuối ý tứ rõ ràng muốn lấy lòng nói với Lệ Dạ Kỳ.
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, cô tháo khẩu trang và kính râm xuống, mới phát hiện trên mặt Lê Trang Trang đầy màu sắc, thái dương và lông mày đều có vết bầm tím nhàn nhạt, khuỷu tay cũng bị trầy da, cô thản nhiên nói: "Cô Lê không sao chứ? Xem ra bị thương không nhẹ"
Lê Trang Trang cười khổ một tiếng, nói: "Bị fan cuồng làm bị thương cũng không phải chuyện một hai lần, may mắn lần này phản ứng nhanh, mới chỉ là ngã sấp xuống bị thương nhẹ"
Ngôn Lạc Hi như có điều suy nghĩ nói: "Theo tôi biết, cô Lê ra họp báo bình thường đều có hơn mười hai mươi vệ sĩ hộ tống, xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, hẳn là phải thay vệ sĩ rồi."
Sắc mặt Lê Trang Trang khẽ biến dạng dời tầm mắt qua Lệ Dạ Kỳ đang ngồi bên cạnh, trong lòng bộp chộp nhảy dựng.
"Phải, nên thay đổi một chút, chỉ trách tối đó qua loa, tôi không nên đồng ý để Thất ca đưa đi bệnh viện, nếu không đã không gây ra hiểu lầm cần mở họp báo đính chính."
Ngôn Lạc Hi mím môi đỏ mọng, sao không nghe ra được Lê Trang Trang nhấn mạnh tối qua cô ta và Lệ Dạ Kỳ ở cùng một chỗ?
Cô mỉm cười, nhìn Lệ Dạ Kỳ hờn trách:"Nói vậy cũng tại anh xen vào việc của người khác, anh coi đó mang đến cho cô Lê đây bao nhiêu là rắc rối"
Trong lòng Lê Trang Trang kinh hãi không ngờ Ngôn Lạc Hi dám xuyên tạc ý tứ trong lời cô ta lập tức nói: "Thất ca, em không có ý đó, em không trách xen vào việc người khác"
Lệ Dạ Kỳ ngũ quan lạnh lùng, liếc nhìn bộ dáng đắc chí của ai đó, rồi thản nhiên mở miệng.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Lê Trang Trang thấy anh không truy cứu yên lòng trả lời: "Không có gì, chỉ chấn động não nhẹ, vết thương trên mặt dọa người qua hai ngày nữa sẽ khỏi"
Lệ Dạ Kỳ gật đầu.
"Nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, Tiểu Ngải, chăm sóc tốt cho cô ấy"
Tiểu Ngải liền điểm danh, khẩn trương nói: "Vâng, Thất gia, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chị Trang Trang"
"Về scandal em không cần bận tâm, anh sẽ cho người xử lý"
Người đàn ông đứng thẳng tắp, môi mỏng thành đường thẳng, thâm trầm lạnh lùng nói.
Ngôn Lạc Hi đứng ở bên cạnh, căn bản không rõ anh đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt này tựa hồ chỉ Lê Trang Trang tình nguyện.
Nhưng nghe Lê Trang Trang vừa xảy ra chuyện anh đã vội vàng chạy tới, chứng tỏ trong lòng rất quan tâm cô ta.
Là lý do gì trước mặt cô ta phải chùn bước?
Ngôn Lạc Hi càng nghĩ càng phiền cảm thấy không khí trong phòng làm cô hít thở không thông, nói: "Hai người trò chuyện, buổi chiều tôi còn có cảnh quay, cô Lê bảo trọng thân thể, tạm biệt!"
Nói xong, cô xoay người rời đi, cổ tay lập tức bị bàn tay to giữ chặt, sắc mặt cô trầm xuống,