Ngôn Lạc Hi sau khi hoàn thành cảnh quay, ra khỏi đoàn phim đã bị một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngăn chặn lại.
Cô theo bản năng ôm túi xách lui về sau vài bước, tính cảnh giác cực cao nhìn đối phương.
"Bà chủ, tôi họ Trịnh là tài xế của Nhị thiếu gia, đừng tôi sẽ không làm hại cô".
Chú Trịnh thấy cô hốt hoảng cũng vội vàng nói.
Ngôn Lạc Hi nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua chiếc BMW 7 màu đen đậu ở ven đường, biển số xe chữ đen nền trắng, chỉ thiếu một con số so với chiếc xe của Lệ Dạ Kỳ.
Nhưng đêm nay, cô không thể không cẩn thận.
Cô rời khỏi khoảng cách an toàn, nói: "Chú là chú Trịnh, vậy chú chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho anh ấy xác nhận lại"
Ngôn Lạc Hi lấy di động ra, bấm phím số 1, điện thoại kết nối.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cho Lệ Dạ Kỳ, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương.
Điện thoại di động vang lên ba tiếng, đầu dây bên kia có người nghe máy, không đợi đối phương nói chuyện, cô liền mở miệng, nói:
"Lệ thối tha, có người tự xưng chú Trịnh, nói là nghe theo lệnh của anh tới đón tôi, tôi gọi xác nhận một chút"
Không trách Ngôn Lạc Hi cẩn thận như thế, bởi vì trước đó không lâu một Tiểu Hoa đang nổi, nửa đêm sau khi đi diễn về lên xe người lạ tự xưng tài xế đưa đón, bọn chúng giả danh lừa gạt kéo cô ấy tới nơi hoang sơ rồi c**ng hi3p, chụp lại cả ảnh.
Qua hôm sau báo chí đưa tin Tiểu Hoa không chịu nổi áp lực dư luận tuyệt vọng nhảy lầu tự tử chết ngay tại chỗ, kết thúc sinh mệnh tuổi trẻ đáng thương của mình.
"Là anh kêu qua, biển số xe YQ920".
Giọng nam từ trong điện thoại truyền ra, nghe trong trẻo nhưng lạnh lùng có vài phần cảm giác xa cách.
Ngôn Lạc Hi "Ồ" một tiếng cảm giác anh giống như đang ở trong phòng trống, cô lơ đễnh, xác nhận biển số xe, cô nói: "Anh bận sao? Vậy tôi cúp máy đây"
Cô vừa định cúp điện thoại, đầu kia truyền đến một tiếng.
"Vợ"
Trái tim cô rung động theo bản năng cầm điện thoại lại bên tai, giọng cô mềm mại lại.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Về nhà ngủ sớm một chút, anh có thể sẽ về trễ".
Lệ Dạ Kỳ dặn dò xong lại cảm thấy mình dường như làm điều thừa thải, quan hệ trước mắt của bọn họ còn lâu mới tới lúc cô nghe lời báo cáo lại với anh khi nào về nhà.
"À.
"Ngôn Lạc Hi lần này rất nhanh cúp điện thoại, trong lòng lại giống như ôm một con thỏ vui vẻ không hiểu sao lại vui mừng.
Cô nắm chặt di động đi đến bên đường, chú Trịnh mở cửa xe cô khom lưng ngồi vào.
Chờ sau khi chú Trịnh lên xe, cô ngượng ngùng nói: "Chú Trịnh thật ngại quá, trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt con sợ gặp người xấu"
Trịnh thúc hơn bốn mươi tuổi, nhìn ra là người thật thà, vội vàng nói: "Bà chủ không sao, cẩn thận là tốt"
Ngôn Lạc Hi cười cười, "Chú Trịnh, chú đã lái xe cho anh ấy bao lâu?"
"Ừ, sau khi xuất ngũ, tôi vẫn ở Lệ gia lái xe cho Nhị thiếu gia nhưng nhị thiếu quanh năm suốt tháng rất ít khi ở nhà, gần đây nghe nói sẽ ở lại đế đô lâu dài" Chú Trịnh vừa cười vừa nói.
Ngôn Lạc Hi như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Vậy chú có biết vì sao anh ấy muốn cưới con không?"
Chú Trịnh lập tức đơ người không biết trả lời thế nào.
"Cái tôi tôi cũng không rõ lắm, bất quá bà chủ không cần lo lắng, Nhị thiếu gia là một người có trách nhiệm rất nặng, nếu cưới ai nhất định sẽ làm cho người đó hạnh phúc"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, cô hỏi những thứ này, là muốn tìm được chỗ đột phá, thuyết phục Lệ Dạ Kỳ ly hôn.
Nhưng trong mắt chú Trịnh, cô giống như đang lo lắng cho tương lai của mình.
Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Ngủ một đêm liền cưới về, thật không biết nên nói anh ấy có trách nhiệm nặng nề, hay là anh ấy qua loa"
Chú Trịnh không nghe rõ, hỏi: "Bà chủ vừa rồi đang nói gì?"
"Không có gì, chú chuyên tâm lái xe đi, đến nơi thì gọi con một tiếng, con nghỉ ngơi một lát"
Lệ Dạ Kỳ cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn Lê