Lệ Dạ Kỳ siết chặt cổ tay cô, hơi dùng sức kéo tay cô ra, bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi người bế ngang cô lên, sải bước ra khỏi phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi không có bất kì mảnh vải che thân nào trên người.
Tất cả sự tr@n trụi đều rơi vào mắt người đàn ông.
Cô xấu hổ và giận dữ che mắt người đàn ông, lại bị anh khéo léo né tránh.
"Yên tâm, khẩu vị tôi có nặng hơn nữa, cũng không hứng thú với vỏ sầu riêng".
Giọng lạnh lùng giễu cợt của người đàn ông vang lên bên tai, giây tiếp theo cô đã bị ném lên giường.
Ngôn Lạc Hi kéo chăn lăn một vòng trên giường, quấn mình thành tằm bảo bảo.
Cô đề phòng nhìn anh chằm chằm, có chút mơ hồ, "Vỏ sầu riêng gì?"
"Ngực của em" Ánh mắt người đàn ông trắng trợn liếc qua, rất là ghét bỏ.
Ngôn Lạc Hi nhất thời phản ứng lại, cô tức giận đến ngực muốn nổ tung:"Vỏ sầu riêng vậy mỗi tối anh ôm làm gì? Tại ai mà tôi như vậy?"
Người đàn ông nhướng mày:"Em nói cái gì?"
Ngôn Lạc Hi lập tức trút giận cô còn không biết buổi sáng anh nổi giận cái gì.
Lúc này oán hận anh có bệnh ghiền sữa không chừng đem cô liền tại chỗ trận pháp.
"Tôi nói trên người tôi rất ngứa muốn bổ chút phấn rôm, anh có thể ra ngoài trước không?"
Vừa rồi giãy dụa một phen, trên người lại ra mồ hôi, lúc này chỗ rách da một trận ngứa đau.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, "Trên người em không phải rôm sảy, là dị ứng, anh gọi điện thoại cho bác sĩ tới xem cho em"
Buổi sáng Điền Linh Vân nói cô bị dị ứng còn bác bỏ, lúc này nghe Lệ Dạ Kỳ nói không hiểu sao tin tưởng gật đầu.
"Cái đồ chơi rách nát kia, quá không đáng tin cậy"
Lệ Dạ Kỳ lành lạnh liếc cô một cái, lấy di động gọi điện thoại.
Nửa giờ sau, một nữ bác sĩ vội vã chạy tới, kiểm tra Ngôn Lạc Hi một chút, cô nói: "Đúng là dị ứng kim loại rồi, cần tiêm một mũi dị ứng, còn có mụn đỏ trên người sẽ rất ngứa, không nên dùng tay gãi, rách da rất dễ bị nhiễm trùng."
Ngôn Lạc Hi che ở trong chăn, không dám nhìn vào mắt Lệ Dạ Kỳ, mặt người này tối sầm, thật không phải kh ủng bố bình thường.
Nữ bác sĩ tiêm cho cô, lại kê đơn uống thuốc và bôi thuốc ba ngày, dặn dò cô hai ngày nay mặc áo ba lỗ rộng thùng thình, miễn cho vết thương bị nhiễm trùng.
Chờ nữ bác sĩ đi rồi, trong phòng ngủ lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Lệ Dạ Kỳ đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Em không định giải thích rõ ràng?"
Ngôn Lạc Hi nhìn vẻ mặt kh ủng bố của anh, cô bĩu môi, thấp giọng nói: "Chính là dị ứng kim loại"
Lệ Dạ Kỳ cười lạnh, "Buổi tối ngủ ngay cả nội y cũng không chịu mặc, ngủ cả đêm thức dậy liền dị ứng kim loại, Lệ phu nhân, em cảm thấy tôi rất dễ lừa dối sao?"
Ngôn Lạc Hi hận chết bộ dạng chết tiệt này của anh, cô ngồi dậy, tức giận nói: "Còn không phải trách anh, buổi tối thế nào cũng phải nằm sấp trên ngực tôi, cũng không nhìn xem anh đã lớn tuổi rồi còn tìm sữa như búp bê"
Người đàn ông đẹp trai quý phái lặng lẽ đứng đó một nét bối rối thoáng qua trên khuôn mặt.
"Lớn tuổi? Em nói anh già?"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu trừng mắt nhìn, bây giờ cô đang chê anh già sao?
Đừng để ý tới chuyện đó, là tôi tìm người tạo ra vòng kim loại đề phòng anh, dị ứng là tôi đáng đời nhưng anh có thể thay đổi tật xấu này hay không, về sau tim tôi suy yếu đều do anh"
Lệ Dạ Kỳ sờ sờ sống mũi, vẻ mặt càng không được tự nhiên trầm giọng ra lệnh: "Cởi qu@n áo ra, anh bôi thuốc cho em"
Ngôn Lạc Hi thở phì phò nói: "Tôi nói nhiều như vậy, anh có nghe không?"
Cô thừa nhận thật ra cô không ghét thân mật với anh, nhưng mỗi sáng thức dậy lại thấy một người tựa đầu vào ngực mình, thật sự rất đáng sợ.
“Ừm.” Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống bên giường, không chút để ý mở hộp thuốc ra, lấy thuốc mỡ bên trong ra trả lời không có thành ý gì.
Vốn tưởng rằng cô chán ghét sự đụng chạm của anh, bây giờ xem ra là anh hiểu lầm.
Không hiểu sao trong lòng lại có vài phần vui mừng.
Không có người đàn ông nào