Đêm nay ăn đồ Nhật, có rất nhiều sashimi, Tô Hảo ăn thử một phần liền không dám ăn nữa, cô vẫn là nên ăn tôm thôi, còn có rong biển, thật sự rất ngon.
Thẩm Hách nhìn sashimi, nghĩ thầm, may mà chỉ gọi một phần, anh dùng trà lúa mạch để ăn cùng, Tô Hảo thấy thế liền duỗi tay cho rót cho anh.
“Hảo Hảo, em thật tốt.” Thẩm Hách bưng lên uống một ngụm, đẩy bánh gạo nếp cho Tô Hảo.
Tô Hảo tiếp nhận cầm một viên ăn.
Bên trong là matcha, có hơi đắng, nhưng bên ngoài mềm mại, dẻo dẻo, ăn rất ngon.
Mắt Thẩm Hách quét đến mấy bàn bên cạnh, đều là các đôi tình lữ, có cặp ngồi bên nhau, tựa vào vai nhau, đút cho nhau ăn, anh hơi khựng lại, đem cá hồi nuốt xuống.
Anh liếc nhìn Tô Hảo ở đối diện, ánh đèn mờ ảo, lông mày Tô Hảo khẽ nhếch nhưng lại quá bình tĩnh, hiếm khi có cảm giác ngại ngùng rõ ràng.
Hoặc là, từ khi quen nhau đến nay, cô đều rất ít khi thẹn thùng.
Thẩm Hách nghĩ tới đây, cảm thấy chính mình có phải hay không không quá tốt.
Cầm lấy di động đang muốn soạn tin.
Liền nhận được hai tin nhắn WeChat từ Chu Dương.
Anh nhìn chăm chú vài lần.
Tầm mắt dừng ở hai chữ lương rượu.
Lương rượu là loại rượu chính của tửu trang Hoàng Lương, anh luôn muốn thử nhưng không ngờ cuối cùng lại có được cơ hội này.
Rượu sao.
Anh nhìn đến câu sau của Chu Dương, chần chờ mà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hảo.
Rượu sao.
Thứ này rất loạn.
Thẩm Hách khụ một tiếng, sau đó gõ.
Thẩm Hách: Được, gửi địa chỉ qua đây, chúng em dùng bữa tối xong sẽ qua ngay.
Một giây sau, lại gõ.
Thẩm Hách: Anh Chu Dương, em hỏi một vấn đề, như thế nào mới có thể làm nữ nhân thẹn thùng?
Chu Dương: Cùng chung địa chỉ.
Chu Dương: Vấn đề này? A, em đoán xem?
Thẩm Hách:.....!Anh không nói? Thật keo kiệt a.
Chu Dương: Lại đây uống rượu, đợi chút nói cho cậu.
Thẩm Hách: Được.
Buông di động, Thẩm Hách nhìn Tô Hảo một cái, Tô Hảo cũng đang xem di động, Liêu Vân đã gửi ít ảnh cũ cho cô, đều hơn mười năm trước, trông rất có niên đại.
Đặc biệt là cô nàng xõa tóc cười híp mắt, kẹp một chiếc kẹp bên tai, trông vừa ngốc lại vừa hồn nhiên.
Nụ cười này, đặt ở hiện tại, cô cũng không thể cười được.
Cô nhìn trong chốc lát, đột nhiên nhớ lại, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Dương, lúc ấy, Liêu Vân đang chụp ảnh cho cô.
Một chiếc xe màu bạc băng qua con đường đất dừng ở ruộng, Chu Dương mặc áo khoác đen mũ choàng cùng quần jean, trên mặt tất cả đều là ý cười, ngón tay trên nóc xe rõ ràng là cầm một điếu thuốc.
Lúc ấy Chu Dương đang học năm hai cao trung.
“Hảo Hảo.”
Tô Hảo ngây người, nâng mắt lên nhìn về phía Thẩm Hách đối diện: “Ai.”
“Ha ha ha, em sao có chút ngốc vậy.” Thẩm Hách cười rộ lên, nói: “Đợi chút đến tửu trang không?”
“Tửu trang?”
“Đúng, tửu trang của anh Lý Dịch lần trước.”
Lý Dịch.
Nam nhân cắt tấc đầu.
Tô Hảo chần chờ nhìn thời gian: “Sẽ không quá muộn chứ?”
“Sẽ không, giờ vẫn còn sớm, mình đi xem rượu, thưởng thức một chút, rồi nhờ tài xế đưa về.” Thẩm Hách kích động, Tô Hảo thấy hai mắt anh sáng ngời, nhịn không được liền gật đầu: “Được.”
Thẩm Hách cười, gắp sushi cho cô ăn, thuận tay cầm thực đơn lên.
Đầu tiên là đi thanh toán, Tô Hảo đem sushi còn thừa trước mặt ăn hết, bên này Thẩm Hách đã lấy hóa đơn, Tô Hảo lau lau nước tương trên môi, cầm túi nhỏ đứng lên, đi theo phía sau Thẩm Hách.
Lúc đi sắc trời còn sớm mà lúc này, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, tất cả ánh đèn đều sáng lên, phồn hoa vô cùng.
Tô Hảo nhớ tới hình ảnh Liêu Vân gửi, nghĩ nghĩ, cũng cầm lấy di động chụp vài tấm gửi cho Liêu Vân.
Trong đó cũng có Phí Tiết.
Các video ngắn của Phí Tiết trong mấy năm qua đã làm rất tốt.
Liêu Vân thường chơi trên APP đó.
Ngoài ra còn có một số nhà lãnh đạo Internet cùng hai công ty bất động sản.
Liêu Vân: Wow, thật sự đều cắm rễ ở Lê Thành a, làm tôi cũng rất muốn đến Lê Thành.
Liêu Vân: Cao ốc công ty Trường Sinh cao như vậy, nó có thực sự là 72 tầng sao?
Tô Hảo nhìn tòa cao ốc dường như chìm trong biển mây, nhất thời cũng chẳng phân biệt có đúng hay không.
Vào trong xe, Thẩm Hách khởi động, thấy cô nhìn tòa cao ốc kia thì cười nói: “Không có 72 tầng đâu, chỉ có 53 tầng, thật là phóng đại.”
“Nga nga.” Tô Hảo gật đầu, trả lời Liêu Vân.
Xe chạy ra khỏi con đường, một đường hướng về tửu trang nhà Lý Dịch, tửu trang nhà Lý Dịch chiếm một diện tích rất lớn ở ngoại thành, tửu trang không mở bán ở bên ngoài, chỉ dùng chiêu đãi bạn bè trên thương trường và vòng bạn tốt, vì thế cất chứa tất cả đều là rượu ngon, ban đêm hậu viện tửu trang còn nhàn nhạt hương rượu, rất lịch sự tao nhã.
Cửa là một sân trong có hàng rào.
Treo một cái thẻ vàng.
Mặt trên viết “Rượu”.
Sau khi xe dừng lại, Tô Hảo bước lên sàn gỗ, không khí mang theo vị ngọt thanh nhàn nhạt, Thẩm Hách khóa xe, đi vòng qua đầu xe rồi đưa Tô Hảo vào sân.
Cách đó không xa có rất nhiều xe đỗ, chưa vào cửa đã nghe được một chút tiếng cười, ở nơi yên tĩnh này lại có vẻ phi thường uy nghiêm.
Thẩm Hách thấp giọng nói với Tô Hảo: “Cẩn thận.”
Tô Hảo cười gật đầu, dẫm lên phiến đá.
Cuối cùng bước lên bậc thang, trong phòng ánh đèn đổ xuống, ánh đèn không quá sáng, thuộc loại cam tương đối ấm.
Ngồi giữa một ghế dài lớn là bốn nam nhân, còn có hai nữ nhân, một nam nhân mặc áo sơmi, mang mắt kính có chút nhã bĩ, ngồi bên cạnh là một nữ nhân rất xinh đẹp, hai người đang cúi đầu nói chuyện.
Ngoài ra còn có một nam nhân mặc áo đen quần jean, tay đè đầu gối, ngón tay kẹp điếu thuốc, bên cạnh cũng có một nữ nhân.
Người kia là Chu Dương và Lý Dịch, tay Chu Dương cầm một bộ bài, trong miệng cắn điếu thuốc, từng chút từng chút xào bài, cà lơ phất phơ, ánh mắt phong lưu, tựa đang cười nam nhân áo đen đối diện: “Không hút chút thuốc sao? Sợ à?”
Nam nhân kia nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Tôi sợ cái gì.”
“Vậy cậu hút đi.”
“Chu Dương.” Giang Úc nhìn người bên cạnh Vân Lục một cái, Vân Lục chớp mắt, không nói gì cả.
Nhưng là Giang Úc cũng không dám động.
Chu Dương ha ha cười: “Thừa nhận, đừng mạnh miệng.”
Hứa Điện đá bàn một cái, liếc Chu Dương cười lạnh: “Cậu a...”
Đột nhiên, Hứa Điện hơi nghiêng đầu: “Tô Hảo?”
Gọi tên cực kỳ rõ ràng.
Đôi mắt hoa đào trong kính quét qua khuôn mặt Tô Hảo, Tô Hảo sững sờ, người này là ai, cô gật đầu theo bản năng: “Xin chào.”
Giọng nói ôn nhu dễ chịu đi thẳng đến chỗ Chu Dương.
Bài trong tay bang một tiếng khép lại, Chu Dương bất động thanh sắc cúi đầu châm điếu thuốc, thổi một vòng khói, sau đó anh quay đầu nhìn Thẩm Hách và Tô Hảo: “Tới rồi sao? Lại đây.”
Thẩm Hách nhận lấy một bên thuốc, giống như tiểu bối lướt qua từng người một, phát phát, một đám nam nhân tuấn mỹ nhịn không được bật cười.
Lý Dịch hỏi: “Này không phải phát hỉ yên* chứ?”
(*) Hỉ - Hỉ sự, Yên - Thuốc lá
Thẩm Hách khụ một tiếng, nhìn Tô Hảo bên cạnh rồi nói: “Còn chưa có đâu, là em hiếu kính các anh được chưa.”
“Được nha, vậy cậu lấy thuốc của cậu đi.” Hứa Điện chọc phá anh.
Thẩm Hách: “......”
Một phút sau, Thẩm Hách giới thiệu Tô Hảo cho bọn họ.
Tô Hảo biết người mang mắt kính kia tên là Hứa Điện, nữ nhân bên cạnh anh là vợ anh ta, Mạnh Oánh.
Lúc này Tô Hảo mới phản ứng lại, đây chính là ảnh hậu, cô đã xem qua bộ Song Sinh, lại nghĩ tới Liêu Vân nói về chuyện cũ của hai người họ.
Tầm mắt cô khẽ quét qua diện mạo quá mức tuấn mỹ kia của Hứa Điện.
Nhưng lại nhận được một cái mỉm cười từ Mạnh Oánh, Tô Hảo cũng nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười.
Người áo đen chính là Giang Úc, bên cạnh cũng là vợ anh ta, nữ nhân kia một chút cũng không giống người đã kết hôn, trông thật xinh đẹp đáng yêu, cô ấy vẫy vẫy tay chào Tô Hảo.
Cô ấy còn có một cái tên rất cổ ngôn, đó là Vân Lục.
Sô pha gồm sáu chiếc ghế đôi, mỗi chiếc dành cho một cặp đôi, Chu Dương và Lý Dịch ngồi một chiếc, hai người đều rất kiêu ngạo, Thẩm Hách sắp xếp cho Tô Hảo ngồi cùng mình, Tô Hảo không cự tuyệt.
Chu Dương chia bài, nhìn Tô Hảo một cái, tiện hỏi một câu: “Công việc hai ngày này thế nào?”
Tô Hảo nhẹ giọng trả lời: “Vẫn bình thường.”
“Không muốn nói gì khác nữa sao?” Chu Dương lại hỏi, nghiêng đầu lười nhác nhìn cô, ánh mắt xẹt qua phần cổ, đêm nay cô mặc váy lộ vai, xương quai xanh rất nhỏ, như có thể chứa được nước, lại còn là váy đen nên làn da so với bài trong tay còn trắng hơn.
Tô Hảo sửng sốt nhìn đôi mắt hẹp dài của anh, dường như có thể cảm giác được anh hẳn là biết cô đang gặp chút khó xử ở công ty.
Tô Hảo lắc đầu cười nói: “Không có.”
“Nga, được thôi, Tô Hảo của chúng ta rất lợi hại.” Chu Dương nhìn ra cô muốn tự mình xử lí thì nở nụ cười, đá Lý Dịch một chút, nói: “Còn cậu, sao lại không nhìn vào bài mình?”
Lý Dịch đột nhiên ý vị thâm trường nhìn anh một cái, lúc này mới thả bài.
Thẩm Hách nhìn nói: “Chỉ có ba người chơi thôi sao?”
Còn một người nữa là Vân Lục, hình như làm cái, bị hai người bọn họ treo lên đánh.
Thẩm Hách cũng muốn tham gia, Chu Dương đem lá bài cuối cùng ném xuống, đè ép Vân Lục.
Tiếp theo anh lấy cốc xúc xắc ra, bộ dáng như một đại lão: “Một khi đã như vậy thì chơi xúc xắc luôn đi, A Lương, đưa lương rượu lại đây.”
Người phục vụ cách đó không xa đang lau quầy, gật gật đầu rồi xoay người đi đến hầm.
Thẩm Hách nhấp bàn: “Đây là muốn chơi xúc xắc sao?”
Chu Dương nhìn về phía anh, cười nói: “Chơi không?”
“Chơi chứ, anh Chu Dương, anh xem thường tửu lượng của em rồi.”
“Vậy sao? Chúng ta thử xem.”
Tiếp theo, anh lệnh cho Tô Hảo: “Em không chơi.”
Hứa Điện lệnh cho Mạnh Oánh: “Em không chơi.”
Giang Úc lệnh cho Vân Lục: “Em không chơi.”
Lý Dịch dựa vào trên sô pha hút thuốc: “Này mọi người, chơi domino thì sao?”
Anh lại liếc mắt Chu Dương một cái.
Chu Dương đang thưởng thức xúc xắc, không có nhìn Lý Dịch, Tô Hảo uống không nhiều nên chắc chắn sẽ không chơi, cô thấp giọng nói với Thẩm Hách: “Anh kiềm chế một chút, ngày mai không phải còn muốn làm việc sao?”
Ngữ khí dặn dò kia giống y đúc lúc uống nước, khinh thanh tế ngữ (*).
Chu Dương siết chặt xúc xắc trong tay, kéo kéo cổ áo, cầm lấy thuốc, châm lửa rồi hút, sau đó lương rượu được đặt trên bàn, xúc xắc di động lên, vài người bắt đầu gọi Chu Dương.
* Khinh thanh tế ngữ - 輕聲細語 - tiếng lời nhỏ nhẹ
Nhà tiếp theo của anh là Lý Dịch, điểm số gọi lên rất cao.
Lý Dịch lại không ấn đường của anh, gọi cái khác, cứ như vậy đi xuống, tới lượt Thẩm Hách, nhà tiếp theo Thẩm Hách là Chu Dương, anh bị gọi mà đếm không xuể, người khác lại không mở được nên anh gọi số phía trên Chu Dương.
Chu Dương cũng không nhìn gì khác, mở chén: “Mở của cậu.”
Không có điểm nào.
Thẩm Hách phải uống rượu, anh trố mắt bất đắc dĩ nói: “Anh Chu Dương, anh, cái người này sao xảo quyệt như thế!”
Chu Dương đặt tay kẹp điếu thuốc trên đầu gối, nhìn anh cười: “Cho cậu uống rượu mà, không phải rất muốn uống sao?”
“Muốn, nhưng thua dưới anh thì không.” Thẩm Hách hừ một tiếng, lúc này mới bưng lên rượu, mùi rượu nồng đậm, mắt nhìn Tô Hảo một cái, hỏi: “Nếu anh say