Tô Thiến nói lời này là do trong lòng có chút suy đoán, cảm thấy con trai không quá thích hợp, thứ hai là để dò hỏi thử, quả nhiên, sau khi nói xong, Chu Dương đã nhẹ nhàng liếc mắt bà, mặt vô biểu tình nhưng vô biểu tình đại biểu là có vấn đề.
Mẹ con giằng co ba giây, Chu Dương mới lấy thuốc trong miệng ra, nhẹ nhàng bâng quơ mà thập phần ngả ngớn hỏi lại: “Mẹ từ đâu nhìn ra được con thích cô ấy?”
Tên cẩu đồ vật này nói chuyện lại nhướng mày, đôi mắt hài hước.
Khôi phục vẻ cười nhạo cà lơ phất phơ kia.
Tô Thiến cười cười, tách một khối dưa Hami đưa cho anh, nói: “Nga, hóa ra là không thích a, là mẹ trách oan con rồi.”
“Còn tưởng rằng hôm nay Tô Hảo tránh con như tránh rắn rết là bởi vì con đã làm cái gì không nên làm, mà Tô Hảo hiện giờ chỉ suy xét đến Thẩm Hách, xem ra hai đứa tiến triển cũng không tồi.” Tô Thiến vẫn hiểu rõ Chu Dương hơn Tô Hảo, trước đã dò hỏi mấy phen, Tô Hảo tỏ vẻ quá khứ vẫn là quá khứ, sẽ không đối với Chu Dương nhớ mãi không quên.
Lúc Tô Hảo vừa tới có lẽ còn có chút cảm xúc nhưng hiện giờ khẳng định là không có.
Nếu không có, cô và Chu Dương ở chung cũng khá tốt, này đột nhiên lại né tránh, lãnh đạm, như vậy nghĩa là giữa bọn họ có người phá vỡ sự hài hòa.
Người này chắc chắn không phải Tô Hảo.
Đó chính là Chu Dương, mặc kệ là ăn cơm hay chơi cờ, đôi mắt này của đứa con trai đều có những hành vi rất nhỏ, không tránh khỏi hoả nhãn kim tinh của bà.
Đầu ngón tay nhận nĩa nhỏ, nghe được lời này, Chu Dương rũ mắt xuống, cắn khối dưa Hami kia, Tô Thiến liên tiếp chọc trúng hai chỗ đau nên mặt mày anh thâm trầm.
Đầu lưỡi đem dưa Hami làm đến rách nát, phía sau còn có giọng Tô Hảo nói chuyện điện thoại.
Ôn nhu như nước.
Chu Dương nuốt dưa vào, đầu lưỡi vẫn còn vị ngọt, anh lại cắn điếu thuốc, duỗi tay lấy quân cờ trên mặt bàn, có chút bóng gió hỏi: “Trước kia có người theo đuổi cô ấy sao?”
Tô Thiến xem diễn đủ rồi vốn định đi, đột nhiên nghe thấy vậy, lập tức xoay người ngồi ở chỗ Tô Hảo, bưng đĩa trái cây, vừa nhìn Chu Dương vừa ăn, thuận thế trả lời: “Vô nghĩa, con nghĩ chỉ có con được hoan nghênh a?”
Mặc dù Chu Dương không quan tâm Tô Hảo, nhưng Tô Thiến thì không, bà và Thành Linh liên hệ rất nhiều, hầu như lần nào cũng nói đến Tô Hảo, ngay cả Tô Hảo khi còn đi học được bao nhiêu người theo đuổi cũng biết.
“Ân.” Chu Dương cười nhạo một tiếng, nhưng lông mày không hề giãn ra.
Từ góc độ này nhìn lại, Tô Thiến cảm thấy anh giấu cảm xúc thật không tồi, Chu Dương lại mở miệng, ngữ khí tản mạn: “Nói như vậy, là rất nhiều người đuổi theo sao?”
“Đúng vậy, mẹ còn tính....” Tô Thiến giả vờ tính, tính xong thì trực tiếp đưa ra kết luận cuối cùng: “Đáng tiếc, dường như Tô Hảo đều sẽ không thích những người làm bạn.”
Chu Dương dừng lại khi nghe điều này.
“Cho nên sau khi người bạn cùng bàn kia thông báo, Tô Hảo đã nhờ cô giáo chỉnh chỗ ngồi, mẹ cảm thấy một cô gái như vậy khá tốt, không giống mấy cô gái nào đó bây giờ a, rõ ràng không thích người ta còn kết bạn, ái muội không rõ ràng với người ta, thật đáng giận.” Tô Thiến nói chuyện này, kỳ thật đang ám chỉ người bạn cùng phòng thời đại học.
Người kia quả thực chính là một bạch liên hoa siêu cấp lớn.
Bóp tắt thuốc trong gạt tàn, Chu Dương nhấc mắt lên nhìn Tô Thiến, cười như không cười.
Cái liếc mắt này làm Tô Thiến dịch mắt đi chỗ khác.
Được đó.
Người bà nói chính là mẹ kế hiện tại của Dương Nhu.
“Dù sao, mẹ cũng cảm thấy phẩm cách của Tô Hảo rất tốt, con xem hiện tại, sau khi Đường Duệ xuất ngoại, rất ít liên hệ với Tô Hảo, mà Tô Hảo cũng không thể nào liên hệ cùng cậu ta, hai người sạch sẽ như vậy mới có thể phát triển tương lai, về điểm này Tô Hảo làm được rất tốt.” Tô Thiến ăn một ngụm lê, dựa về phía trước nhìn chằm chằm Chu Dương, nói: “Con đó, thật không thích Tô Hảo sao?”
Đôi mắt Chu Dương hẹp dài đối diện bà, cười cười.
Sau đó rũ xuống cầm cờ của Tô Hảo đi hai bước về phía trước, tiếp theo bị anh hất tung.
Động tác nhanh nhẹn.
Trong đầu lại hiện lên lời Tô Thiến nói.
Tô Hảo nói chuyện điện thoại xong trở về, vừa ngồi xuống, cả bàn cờ đều thua hết.
Cô sững sờ nhìn lại Tô Thiến, Tô Thiến nằm trong góc sofa lắc đầu: “Không phải dì đâu.”
Tô Hảo trầm mặc quay lại nhìn Chu Dương đang ngồi trên sofa, tay đặt trong túi, miệng cắn tăm xỉa răng đối diện với cô.
Bị người khác náo loạn bố cục bàn cờ.
Tô Hảo cũng không tức giận, cô duỗi tay sửa lại bàn cờ, hỏi Chu Dương: “Anh còn chơi không?”
Chu Dương chơi cờ rất lợi hại.
Tô Hào có cảm giác gặp phải đối thủ, vốn định đánh xong một ván để xem trình độ hiện tại của mình rồi đánh giá Chu Dương, ai biết được.
Sau một hồi điện thoại, Chu Dương đã đem cục diện đánh tan.
Chu Dương liếc di động trong tay cô, nhướng mày: “Không.”
Nói xong, anh ném tăm xỉa răng vào thùng rác, xắn tay áo sơ mi đứng dậy đi về phía cầu thang, thuận thế lấy di động ra lướt.
Tính cách Tô Hảo ẩn nhẫn cũng không phải sở thích của anh, ván cờ đẹp như vậy bị anh một tay đập nát mà cô vẫn có thể nhịn xuống.
Chu Dương nghĩ thầm, mình đúng là điên rồi.
Mới có thể coi trọng Tô Hảo, vi phạm khắp nơi sở thích của bản thân.
Cơm chiều ba Chu đã trở về nhưng Chu Dương lại đi ra ngoài, hai cha con gặp mặt thoáng qua ở cửa trong chốc lát, Chu Dương lên lầu đổi một bộ quần áo, áo sơmi đen cùng quần tây đen, anh rất ít mặc áo sơmi này, cổ áo trước sau như một mà không cài cúc, tay áo xắn đến khuỷu, một bên nói chuyện phiếm một bên dựa vào tủ giày, vừa không có hình dáng trang trọng, khắp người lại phóng đãng.
Cùng biểu tình nghiêm trang kia của ba Chu, quả thực khác nhau như trời với đất, hai cha con trò chuyện xong, Chu Dương mới cầm lấy chìa khóa, Tô Hảo vừa lúc giúp Tô Thiến lấy chút cánh hoa bách hợp từ hoa viên tiến vào.
Hai người nghênh diện nhau.
Chu Dương mặt mày sắc bén, khi đi ngang qua nhau, tầm mắt anh nhẹ nhàng dừng trên sườn mặt và cổ Tô Hảo.
Tô Hảo hơi tránh qua một bên rồi đi thẳng vào, trong không khí bay ra nhàn nhạt mùi hương bách hợp, Chu Dương híp mắt, nhịn xuống dục vọng quay đầu lại nhìn cô.
Xuống bậc thang.
Cô bây giờ thật lãnh đạm.
Tiếp nhận cánh hoa bách hợp, Tô Thiến nhìn ra bên ngoài một cái, hỏi Tô Hảo: “Chu Dương đi rồi sao?”
Tô Hảo vâng một tiếng.
Tô Thiến nói thầm vài tiếng: “Được đó, dù sao cũng không về nhà.”
Sau đó bà kêu ba Chu: “Chu Cần Khải, ông quản thằng con trai của ông đi.”
Chu Cần Khải bên ngoài gian đọc sách, sau khi nghe xong, cười nói: “Quản không được, đừng để ý đến nó.”
“Chậc.” Tô Thiến lôi kéo Tô Hảo: “Tới đây, đêm nay cũng làm một bữa siêu cấp ngon.”
Tô Hảo tới gần giúp Tô Thiến, hai người nói chuyện, chỉ đạo đối phương, Tô Thiến bớt thời gian nhìn Tô Hảo, thấy mặt mày cô ôn hòa, không có như ban ngày tránh né đối với Chu Dương, tự nhiên mà hào phóng.
Tô Thiến yêu thích từ tận đáy lòng, thật cẩn thận mà dò hỏi: “Chu Dương...!Mấy ngày nay không làm chuyện gì không nên làm chứ?”
Tô Hảo rũ mắt, thái dưa chuột.
“Không có ạ.” Ngữ điệu không có phập phồng.
Cảm xúc che giấu rất tốt, Tô Thiến đều phải tin, bà chần chờ rồi nói: “Chu Dương sao, nói thật, đối với nữ nhân thì tương đối suôn sẻ, dì với chú Chu của con cũng không hiểu nó làm sao bị chúng ta dưỡng thành như vậy, nhưng kỳ thật con người nó không xấu, ngược lại rất tốt.”
Tô Hảo gật đầu.
Điểm này cô không phủ nhận.
Cho nên, Tô Thiến nhìn ra chút gì đó.
Tô Hảo lấy thêm một quả dưa chuột mới tiếp tục thái, đại khái biết Tô Thiến muốn nói gì hoặc Tô Thiến đang nói thay Chu Dương, hy vọng cô không cần lãnh đạm với Chu Dương như vậy? Tô Hảo nghĩ đến đây, tự hỏi biểu hiện hôm nay một chút, xác thật là không phù hợp.
Tô Thiến nhìn cô gật đầu, thở phào một hơi.
Bà hy vọng Tô Hảo không cần chán ghét Chu Dương, nếu không về sau Tô Hảo không tới cái nhà này nữa thì làm sao bây giờ.
Hơn nữa cho dù hiện tại Chu Dương thích Tô Hảo thì cũng không phải loại thật sự thích, Tô Thiến còn không rõ tâm phóng đãng của anh sao? Cho nên bà chưa bao giờ thúc giục Chu Dương kết hôn, căn bản thúc giục cũng thế.
Nhưng trong xương cốt Chu Dương cũng rất có khống chế dục vọng.
Nếu thật sự đối với Tô Hảo tồn tại chút tâm tư, có lẽ sẽ rất bá đạo.
Đến lúc đó Tô Hảo liền mất hết hảo cảm, sẽ rất xấu hổ...!
Cho nên người mẹ này chỉ có thể thỉnh thoảng thổi gió để Tô Hảo biết, kỳ thật Chu Dương cũng không phải quá tệ.
Cơm chiều ba người cùng ăn, chú Chu dò hỏi công việc của Tô Hảo, Tô Hảo trả lời từng cái một, chú Chu hỏi: “Ở công ty quan hệ cùng đồng nghiệp thế nào?”
Tô Hảo nhợt nhạt cười: “Vẫn ổn ạ.”
“Có chuyện gì thì phải nói đấy.”
Tô Hảo vâng một tiếng, trong lòng ấm áp.
Ăn xong cơm chiều, Chu Cần Khải đưa Tô Hảo về nhà, Tô Thiến một hai phải đi theo cùng Tô Hảo ngồi ở ghế sau, một đường đến tiểu khu Hoa Huy, nhìn thấy bên ngoài thật phồn hoa.
Tô Thiến có chút ghét bỏ phòng cũ, nhưng lên lầu nhìn thấy Tô Hảo sửa sang lại sạch sẽ như vậy nên cũng yên tâm.
Một giờ sau.
Tô Hảo tiễn vợ chồng Chu Cần Khải về, sau đó rửa mặt, đọc sách, không lâu sau liền ngủ.
Ngày hôm sau là thứ hai, cuối tuần coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, Tô Hảo vội vàng ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua bữa sáng, sau đó chạy đến công ty.
Tiến phòng tài vụ thì nhìn thấy Trần Ngọc đứng đó thu dọn đồ, cô sửng sốt một chút, đi về hướng bàn làm việc của mình.
Lục Mễ Mễ đứng bên cạnh Trần Ngọc, bóng gió nói: “Người này a, rõ ràng có thể giải quyết vấn đề một cách riêng tư nhưng một