Đèn phòng khách rất sáng, đèn cầu thang là màu cam, nho nhỏ một trản, treo trên vách tường, Tô Hảo đứng ở dưới đèn này, cô trầm mặc vài giây, sau đó xoay người, ở cửa cầu thang đứng trong chốc lát, mới đi đến ấn thang máy.
Thang máy gia dụng không lớn, sau khi tiến vào, đóng cửa lại, cô duỗi tay ấn lầu 3.
Thang máy bay lên.
Cô nhớ tới Chu Dương một năm kia, bị cô theo đuổi, trời sinh cô tính tình nội liễm, dịu ngoan nghe lời, nhưng chưa từng thích một người nam nhân đến như vậy, thế nên trực tiếp theo đuổi, làm rất nhiều thứ không phù hợp với tính cách của mình, làm rất nhiều người chê cười, cô cũng không cho rằng mình sẽ thất bại.
Nhưng chính là thất bại.
Lúc ấy nhìn không rõ tư thái của Chu Dương.
.
Truyện Huyền Huyễn
Đêm nay.
Lại thật sự nhìn rõ.
Quả nhiên, dưa hái xanh không ngọt.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy.
Cô...!Không phải mẫu hình anh thích.
Chưa nói đến thân phận chênh lệch, kiến thức hai người cũng không giống nhau.
Tóc còn mang theo hơi ẩm, thang máy đến lầu 3, cửa thang máy mở rồi lại đóng, Tô Hảo ấn trở về lầu 1, rất nhanh, thang máy đã đi xuống.
Đến lầu 1, cửa thang máy mở ra.
Cho một chút thời gian, hẳn là họ đã nói chuyện xong rồi?
Tô Hảo hít sâu một hơi, đi ra ngoài.
Quầy rượu phòng khách, Tô Thiến và Chu Dương đang đứng ở đằng kia, Chu Dương trong tay đắp áo khoác, dựa vào quầy rượu, nói chuyện cùng Tô Thiến.
Nhận thấy Tô Hảo đã xuống, Chu Dương hướng nơi này quét tới, hơi hơi mỉm cười, dừng đề tài lại, Tô Thiến quay đầu, vừa thấy Tô Hảo, lập tức đi tới: “Gội đầu sao lại không sấy cho khô một chút? Tới đây tới đây, dì giúp con.”
Tô Hảo bắt lấy mấy sợi tóc, nói: “Con không tìm được máy sấy tóc.”
“Nha đầu ngốc, nó ngay ở tủ đầu giường a, ngăn thứ hai, cũng không chịu khó tìm một chút.” Tô Thiến lôi kéo Tô Hảo đi hướng cửa sổ sát đất, không hề phản ứng với con trai.
Tô Hảo không để Tô Thiến giúp cô sấy, tự mình cầm, cúi đầu mở máy sấy tóc.
Nam nhân cao dài ở quầy rượu bên kia, cầm một điếu thuốc, cắn, đi đến chỗ huyền quan đổi giày, thuận tay cầm chìa khóa xe, kéo cửa, rời đi.
Cửa đóng lại một tiếng thực nhẹ.
Trong phòng còn lại Tô Hảo và Tô Thiến, máy sấy tóc hô hô mà vang lên, Tô Hảo bắt đầu thổi, Tô Thiến đứng ở một bên, cười chỉ điểm, “Mặt sau còn có một ít, đừng thổi gần quá, không tốt cho da đầu.”
Tô Hảo nghe lời mà dịch xa một chút.
Đêm đó, Tô Thiến đưa Tô Hảo đi dạo hậu viện, đi xem bể bơi và các loại hoa hồng hải của bà, hậu viện còn có một đống xứng lâu, xứng lâu lầu một môn nhắm chặt, Tô Thiến hứng khởi nói: “Này trong phòng đều là đồ của Chu Dương, tất cả đều là vài mô hình phi cơ linh tinh.”
Tô Hảo nhìn cái xứng lâu kia, ừ một tiếng.
Tô Thiến cảm thấy mình nói hơi nhiều, bà nhìn Tô Hảo, thấy biểu tình cô tự nhiên, tức khắc thở ra một hơi.
Dạo hậu viện xong, lại về tới lầu chính, trong chốc lát, cha của Chu Dương - Chu Cần Khải đã trở lại, nhìn thấy Tô Hảo, ông cười một chút, “Đã lâu không gặp, Tô Hảo.”
“Chào chú Chu.”
Ông treo áo khoác lên, mỉm cười nói, “Nhưng mà trông hơi gầy một chút.”
“Cũng không phải chỉ mình tôi nói nó gầy.”
Không đơn thuần chỉ là gầy, khí chất trên người Tô Hảo càng thêm trầm tĩnh, không thiên chân như mấy năm trước, loáng thoáng hương vị nữ nhân hơn, vừa biết đó là trải qua quá trình mài giũa.
Chu Cần Khải trở về, Tô Thiến thể hiện ra một ít cảm giác nữ nhân, Tô Hảo không hảo quấy rầy họ, lấy cớ buồn ngủ, rời lầu 1 về phòng ở lầu 2.
Bức màn mở ra, cô đi qua đi đem bức màn kéo lên, trở lại giường nằm, mở WeChat, hàn huyên cùng mẹ trong chốc lát, lại gửi tin cùng bạn thân.
Liêu Liêu: Lê Thành thế nào?
Tô Hảo: Còn chưa đi dạo nữa, lầu cao rất nhiều.
Liêu Liêu: Đô thị cấp 1, chắc chắn không giống nhau.
Tô Hảo: Quốc Khánh cậu đến đây chơi a.
Liêu Liêu: Kia.cậu dàn xếp xong, tôi mới dám đi chứ, cậu sẽ ở tại nhà họ sao?
Tô Hảo: Không đâu.
Liêu Liêu: Không ổn lắm, tên Chu Dương kia, hiện tại vẫn đẹp trai như vậy sao? Kết hôn chưa?
Tô Hảo: Không biết, tôi không hỏi.
Liêu Liêu: Cũng đúng, không cần thiết phải hỏi.
Liêu Vân muốn hỏi Tô Hảo còn thích người kia không, đến cuối cùng vẫn không hỏi, theo đạo lý, nhiều năm như vậy, có thích thì cũng đã sớm xảy ra rồi.
Huống chi, Tô Hảo từng trải qua một đoạn hôn nhân.
Vừa cảm giác đến hừng đông, Tô Hảo tỉnh lại ôm di động, tối hôm qua trò chuyện cùng Liêu Vân đến quên buông tay, điện thoại ở mép giường vang lên, Tô Hảo duỗi tay tiếp.
Giọng Tô Thiến truyền đến: “Hảo Hảo, dậy chưa?”
“Con vừa tỉnh.”
“Được, mau rửa mặt chải đầu, sau đó xuống ăn sáng.”
“Vâng.”
Tắt điện thoại, Tô Hảo xuống giường, kéo bức màn ra trước để ánh sáng bên ngoài tiến vào, tiếp theo vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, sau ra tới thì thay một váy hoa, mang dép lê xuống lầu, nhà ăn chỉ có một mình Tô Thiến ngồi đó nhàm chán ăn trái cây, thấy Tô Hảo xuống, lập tức vẫy tay: “Tới đây.”
Tô Hảo cười, đi qua ngồi xuống.
Trên bàn đều là kiểu bữa sáng Trung Quốc, cô ăn cháo, hỏi Tô Thiến: “Chú đâu rồi dì?”
“Đến công ty, sáng sớm đã đi rồi.” Tô Thiến lột trứng gà cho Tô Hảo, lại nói, “Ăn xong bữa sáng, dì dẫn con đi xem phòng ở.”
Tô Hảo nhận trứng gà, nói: “Con muốn tự mình tìm.”
Tô Thiến ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hảo.
Tô Hảo hơi hơi mỉm cười.
Cô biết Tô Thiến sẽ giúp cô an bài phòng ở, nhưng cái này không tốt lắm, cô không phải tới để hưởng thụ cuộc sống, mà tới để làm việc.
Tô Thiến trừng cô liếc mắt một cái, “Được, biết rồi, nghe con, dì chưa có đi thuê phòng, hôm nay liền nếm thử một chút.”
Tiếng nói vừa dứt, trước cửa đi vào một nam nhân cao lớn, hai người quay đầu nhìn lại, Chu Dương cởi bỏ cổ áo áo sơmi, vừa lúc vào cửa, đôi mắt hẹp dài đảo qua, nói: “Ăn sáng xong, tôi đưa cô đi xem phòng ở.”
“Con biết chỗ sao?” Ánh mắt Tô Thiến sáng lên.
Chu Dương đổi giày, đứng thẳng thân mình, lười nhác cười, “Kế tiếp cô ấy muốn tới công ty con làm, đương nhiên phải tìm chỗ gần công ty, gần nhất con thấy một nơi.”
“Thật tốt quá.” Tô Thiến nhìn về phía Tô Hảo,