Lý Tú đến lúc này lại cho công ty thêm đề tài thảo luận, tin trong nhóm không ngừng tích tích vang lên, Tô Hảo tắt âm nhưng vẫn có thể nhìn đến rất nhiều tin nhắn.
“Lý đại tiểu thư tới rồi, trời ạ, vẫn thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, cô ấy lại đổi xe, a, dường như xe của kẻ có tiền không cần tiền ấy.”
“Đổi loại gì tôi nhìn xem, hình như là Audi?”
“Mặc kệ loại gì chúng ta đều mua không nổi, nhưng mà cô ấy vào văn phòng Chu tổng bao lâu rồi?”
“Bọn họ hẳn là ở bên nhau nhỉ.....”
Tin nhắn cuối cùng này là Lục Mễ Mễ gửi, ngữ khí có chút dò hỏi, mà đúng lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng giày cao gót, ngay sau đó Lý Tú cao gầy đã ra tới, hơn nữa thuận tay đem cả túi thuốc hạ sốt ném vào thùng rác, tình cờ lại là thùng rác duy nhất trong hành lang, bóng dáng Lý Tú rất nhanh biến mất ở thang máy, một đám người quay đầu trộm nhìn, có thể nhìn thấy được sắc mặt Lý Tú không quá đẹp.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, một đám người thở dài.
Lục Mễ Mễ ngọa tào (*) một tiếng, đứng dậy xem.
* Ngọa tào - 卧槽 ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao”: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” "mẹ kiếp" …v..v..
Thuốc hạ sốt cùng cà phê cũng chưa được giao.
Trong nhóm lại thảo luận.
“Chu tổng không nhận thuốc hạ sốt.”
“Hai người giận nhau sao?”
“Có lẽ các người đều đoán sai, bọn họ căn bản không ở bên nhau, có phải trong lòng Chu tổng có người khác không?”
Tô Hảo đối với thảo luận này kia đều mắt điếc tai ngơ, một lòng làm việc, qua hơn mười phút, trợ lý Tằng tổng từ bên ngoài trở về, đột nhiên quẹo vào phòng tài vụ, đặt một túi nhỏ ở trước mặt Tô Hảo, nói: “Tô Hảo, phiền cô một chút, giúp tôi đưa cái này cho Chu tổng, bây giờ tôi và Tằng tổng phải ra ngoài.”
Tô Hảo sửng sốt.
Mắt nhìn túi kia.
Là một LOGO nhà thuốc, bên trong có lẽ là thuốc hạ sốt.
Cô trầm mặc rồi đẩy túi nhỏ: “Tôi không có thời gian.....”
Còn chưa dứt lời, trợ lý Tằng tổng liền đi rồi, đi còn rất nhanh nữa, Tô Hảo vừa quay đầu thì thấy Tằng tổng cầm văn kiện, trong tay kia lại cầm di động gọi, hai người sóng vai rời đi.
Toàn bộ phòng tài vụ tức khắc an tĩnh, Lục Mễ Mễ cứ nhìn chằm chằm vào túi thuốc hạ sốt kia, Trương Nhàn chần chờ nói: “Tô Hảo, nếu trợ lý Tằng tổng đã nhờ em giúp, vậy em.....”
“Chị Trương Nhàn, bây giờ em còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.” Tô Hảo vừa dứt lời.
Lục Mễ Mễ đã nhắc tới cái túi kia, nói: “Được rồi, tôi giúp cô đưa cho.”
Nói xong, không đợi Tô Hảo trả lời, Lục Mễ Mễ dẫm giày cao gót xoay người ra ngoài, cô ta mang theo túi kia, vừa xách túi vừa liếc nhìn thùng rác, do được thiết kế tốt nên nắp đóng chặt, không nhìn thấy bên trong nhưng cô ta có thể tưởng tượng túi thuốc hạ sốt đã bị vứt ở đâu.
Một đường đi đến văn phòng tổng tài, Lục Mễ Mễ không có thân phận như Lý Tú nên tự nhiên không dám trực tiếp đẩy cửa, cô ta gõ ngón tay.
Cốc cốc ——
Hai cái.
Bên trong, giọng nam nhân khàn khàn trầm thấp truyền đến: “Vào đi.”
Lục Mễ Mễ hít sâu một hơi, vặn tay cầm rồi bước vào, nhìn thoáng qua thấy Chu Dương đỡ trán ngồi ở sau bàn, trong miệng ngậm thuốc lá, cổ áo hơi mở.
Anh nhấc mắt lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy Lục Mễ Mễ, đôi mắt lạnh vài phần.
“Chuyện gì?”
Giây tiếp theo, Chu Dương nhìn đến túi trong tay cô ta, đôi mắt lạnh dần: “Cô tới đưa thuốc hạ sốt?”
“Tô Hảo kêu cô tới?”
Lục Mễ Mễ lần đầu tiên diện kiến một mặt này của Chu Dương, có chút bất cận nhân tình (*), không phong lưu lãng mạn như lúc trước, cô ta choáng váng tại chỗ.
* Bất cận nhân tình – 不近人情: Không gần với lòng người.
Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.
Không để ý đến quan hệ tình cảm.
Nửa ngày mới gật đầu, hàm hồ mà trả lời: “Đúng, đúng vậy.”
“Cút đi, tôi không cần.” Chu Dương bắt lấy thuốc trong miệng dụi tắt ở gạt tàn, đứng dậy lấy áo khoác trên giá, vừa mặc vừa đi về phía cửa, Lục Mễ Mễ thấy thế nhanh xoay người mở cửa nhưng bước chân của nam nhân vẫn nhanh hơn cô, sau khi mặc áo khoác, cổ áo vẫn hơi mở, cổ phong lưu kia như lại tràn về.
Hơi thở Lục Mễ Mễ dừng lại, nhìn bóng dáng cao lớn của Chu Dương đi về hướng thang máy, cổ anh đều đỏ lên, hẳn là rất nóng.
Vì cái gì không uống thuốc?
Lục Mễ Mễ có chút thất thần mà trở lại phòng tài vụ.
Thuốc hạ sốt kia lại ném tới trên bàn Tô Hảo, Tô Hảo bận đến bị động tĩnh này phân thần mà nhìn thoáng qua, sau đó mới nhớ ra là thuốc, còn chưa nói.
Lục Mễ Mễ đã nói: “Chu tổng căn bản không uống.”
Trương Nhàn cũng đứng dậy đi tới, có chút tò mò mà cầm lấy túi kia, nghiên cứu một chút: “Như thế nào một đám đưa thuốc cho Chu tổng mà cậu ta đều không uống? Lý do gì a.”
“Em cảm giác anh ấy sốt rất nặng nhưng hôm nay tâm tình anh ấy rất kém, sắc mặt đều lạnh lùng, em rất sợ.” Trong lòng Lục Mễ Mễ vẫn còn sợ hãi.
Trương Nhàn suy nghĩ: “Thật là kỳ lạ, Chu tổng hiếm khi xúc động như vậy.”
“Không hẳn là vậy, cũng không biết ai chọc anh ấy.”
“Thuốc của Lý tiểu thư cũng không cần, thuốc trợ lý Tằng tổng đưa cũng không cần, ai đưa mới được? Chẳng lẽ anh ấy đang đợi ai đưa thuốc cho anh ấy?” Lục Mễ Mễ suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới cái này.
Trương Nhàn cười rộ lên, đường cong trên mặt nhu hòa rất nhiều: “Có phải em bị dọa đến choáng váng rồi không, em cảm thấy Chu tổng sẽ vì người nào mà xúc động như vậy sao? Thậm chí không màng thân thể của mình, ngay cả thuốc cũng không uống?”
“...!Là em nghĩ nhiều rồi, người như Chu tổng làm sao phát sinh loại chuyện này, chỉ có nữ nhân vì anh ấy mới như vậy, dường như anh ấy đều đắn đo người khác, làm sao lại bị người khác đắn đo.” Lục Mễ Mễ cầm lấy gương, dặm lại lớp trang điểm, Trương Nhàn đặt túi xuống, đặt vào chiếc hộp nhỏ trước mặt Tô Hảo, nói với Tô Hảo: “Để đó trước đi.”
Tô Hảo đáp lại, không cất túi mà quay lại trước máy tính, kiểm tra vài tài liệu vừa nhận được.
Đúng lúc này, chuông điện thoại tích tích vang lên, tổng cộng có hai tin nhắn.
Tô Hảo dành thời gian để xem qua.
Tằng tổng: Tô Hảo, đưa thuốc cho Chu chưa?
Chu Dương: Tô Hảo, tâm em là sắt sao?
Nhờ sự nỗ lực, tan tầm, rốt cuộc cô cũng hoàn thành công việc của mình, ngày đầu tiên tiếp nhận công việc của Trần