Phòng nghỉ không mở cửa sổ, rèm cũng đóng lại, đầu óc choáng vì cơn đau đã đỡ xuống, cô đứng dậy đi đến sofa ngồi ôm lấy bụng, trước kia tuy cũng từng đau nhưng không lâu như lần này, có lẽ bởi vì công việc quá căng thẳng.
Lúc này đã dịu đi rất nhiều, cô hít một hơi thật sâu, từ từ cũng nhẹ nhõm được phần nào.
Cửa vừa lúc này đẩy vào, cô quay đầu nhìn lại, nam nhân cao lớn bưng một ly nước dựa vào cửa, biểu tình thấy không rõ, giây tiếp theo, anh đi đến đặt ly trên bàn trà, Chu Dương nhẹ xả cổ áo, ngữ điệu thực nhẹ, cười như không cười: "Sao đột nhiên lại muốn đi kinh đô?"
Tô Hảo dựa lưng vào sofa, đối diện với anh: "Đi công tác."
"Chỉ đi công tác thôi sao?" Ngón tay Chu Dương gõ trên bàn.
Từng chút từng chút, Tô Hảo trầm mặc nhìn ngón tay anh vài lần, sau đó cô ôn hòa cười: "Cũng không hẳn."
"Còn muốn đi đâu nữa?" Chu Dương câu môi, ý cười nông cạn mang theo vài sợi bức người.
Tô Hảo cười cười, nói: "Cái này thuộc về việc riêng."
Đúng là một việc riêng.
Hàm dưới của Chu Dương căng thẳng, anh đứng lên chỉ vào cái ly: "Uống đi, đợi lâu sẽ nguội."
Nói rồi xoay người rời đi, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, trong phòng một mảnh đen nhánh, Tô Hảo ngồi trên sofa trong chốc lát, cảm giác đau đớn như kim đâm kia ngày càng nhẹ, lúc này mới đứng dậy vặn cửa ra ngoài.
Văn phòng rất lớn, Chu Dương đã không còn ở đây nữa.
Chỉ có Tằng tổng ngồi ở ghế xem văn kiện, thấy cô ra tới thì hơi kinh ngạc: "Tô Hảo, đỡ chút nào chưa?"
"Đỡ rồi, Tằng tổng." Tô Hảo hướng anh cười, ngại ngùng mà bên tai lại nhiễm một tia đỏ ửng.
Tằng tổng đứng lên, nói: "Chưa thoải mái thì nói, nghỉ ngơi thêm chút nữa."
"Không cần đâu, tôi phải trở về làm việc, cảm ơn anh, Tằng tổng." Tô Hảo nói xong thì đi về phía cửa, kéo cửa rời văn phòng.
Tằng tổng thấy cô đi rồi mới từ từ ngồi xuống, thở một hơi.
Trở lại phòng tài vụ, Tô Hảo kéo ghế ngồi xuống, ngồi xuống mới phát hiện thân mình vẫn là hư, có chút ra mồ hôi.
Lục Mễ Mễ chân đá một chút, chuyển tới chỗ cô, hỏi: "Sao cô đến văn phòng Tằng tổng lâu như vậy?"
Tô Hảo nhìn cô ta một cái, nói: "Tằng tổng hỏi tôi một ít vấn đề."
"Có phải còn xin đi công tác không?" Lục Mễ Mễ hỏi thử.
Tô Hảo gật đầu.
Lục Mễ Mễ quả thực không dám tin: "Công việc có thể giải quyết không? Mà còn xin đi công tác?"
! "Không xin thì tôi sẽ không được cử đi sao?"
Sắc mặt Lục Mễ Mễ cứng đờ.
Nửa ngày, cô ta mới đẩy ghế trở về.
Đổi lại là Trần Ngọc có lẽ sẽ kháng cự, vì thế sẽ oán giận, đáng tiếc oán giận có ích lợi gì, đâu phải muốn không đi thì không đi, cuối cùng chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện kéo vali đi, công việc quá nhiều, cũng không có tâm tư ra ngoài chơi, trở về lại một đống việc.
Đối với họ mà nói, một chuyến công tác phần lớn là một nỗ lực vô ơn.
Đó là lý do tại sao Tô Hảo, một trợ lý tài vụ, được thuê thường xuyên hơn.
Mà Tô Hảo này, lại chủ động chủ động như vậy, một tiếng oán giận đều không có.
Một chút cũng không hợp lý.
Kỳ sinh lý vẫn ảnh hưởng đến tiến độ công việc, tốc độ của Tô Hảo chậm hơn so ngày thường, bận đến cơm trưa cũng quên mất.
Đường Du gõ cửa cô mới phản ứng lại: "Tôi bận đến quên mất."
"Cũng không phải, vừa lúc tôi đi từ phòng phát sóng trực tiếp, tiện lên gọi cô ăn cơm, không nghĩ cô thật đúng ở đây." Đường Du cười nói, Tô Hảo hơi hơi mỉm cười.
Đường Du thấy sắc mặt cô trắng bệch hỏi: "Không thoải mái sao?"
"Tới kỳ sinh lý." Tô Hảo đối mặt cô gái sẽ không thẹn thùng như vậy, cô chỉ bụng mình.
"A, hiểu rồi." Đường Du gật đầu, hai người cùng vào thang máy, Đường Du lại nói: "Nhà ăn có chè đậu đỏ, một hồi uống một chút, đừng ăn dưa chuột lạnh."
Tô Hảo cười rộ lên: "Đó là cô thích ăn."
Đường Du cũng cười, lúc này mới nhận ra.
Hai người nói nói cười cười, Tô Hảo cảm thấy bụng không còn đau nữa, vào đến nhà ăn thì thấy không khí hôm nay rất sinh động, đi đến phía trước xem.
Thì nhìn thấy bàn cho bốn người cạnh cửa sổ cách đó không xa, Chu Dương và trợ lý Lục cư nhiên ở đây, khó trách một đám người sôi trào, nam nhân đang gọi điện thoại trước mặt đặt một phần bò bít tết và cà phê.
Trước mặt trợ lý Lục là cuốn notebook, bên cạnh cũng là bò bít tết tương tự.
Xem ra đó là món dành riêng cho hai người họ.
Mà nhà ăn lúc này người rất nhiều, liếc mắt nhìn lại, mặc kệ ăn xong hay chưa đều bá chiếm một vị trí, hai chỗ chen chúc bốn người, bốn chỗ chen chúc tám người.
Vòng tròn nơi Chu Dương càng chật hơn, hầu như đều là các cô gái, anh một thân phong lưu, áo sơmi lại không cài kín, một tay cầm di động, một tay gõ bàn, ngẫu nhiên uống một ngụm cà phê, toàn bộ nhà ăn, khí thế của anh là mạnh nhất, cũng chói mắt nhất.
Đường Du lặng lẽ huýt sáo một tiếng: "Hôm nay ngọn gió nào đưa Chu tổng đến đây thế?"
Tô Hảo dời tầm mắt, đi đến cửa sổ bếp lấy món ăn.
Đường Du vẫn giảm béo, lần này chỉ ăn dưa xanh và trứng gà! Với canh nấm tuyết, Tô Hảo vẫn phối hợp thịt và rau, nhưng lần này cô cần chè đậu đỏ, hai người cầm cơm tìm vị trí ngồi nhưng có hơi khó tìm.
Người ta ăn xong rồi vẫn không đi, cũng không thể đuổi người ta a.
Đi một vòng, đến hàng của Chu Dương, nam nhân để điện thoại xuống, ánh mắt quét qua, bắt gặp ánh mắt của Tô Hảo giữa không trung.
Khóe môi anh giật giật.
Chu Dương nhìn trợ lý Lục rồi cười cười: "Sau đó thì sao?"
"Tô tiểu thư."
Chu Dương ngả người ra sau, chân dài giao điệp, nhướng mày không nói.
Trợ lý Lục hiểu ngầm, lập tức xoay người vẫy tay: "Tô Hảo, quản lý Đường, bên này còn chỗ."
Tô Hảo cùng Đường Du đang tìm chỗ cũng dừng lại, mắt Tô Hảo nhìn qua Chu Dương cường thế bá đạo kia rồi dời đi, thấp giọng muốn nói với Đường Du chúng ta tìm chỗ khác xem.
Đường Du lại nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng kia của trợ lý Lục, nghĩ thầm trợ lý Lục quả nhiên yêu thầm Tô Hảo, đang theo đuổi Tô Hảo, cô ấy lập tức lôi kéo Tô Hảo nói: "Đi thôi, cũng không còn chỗ nào khác, tới đây vậy."
Tô Hảo ngỡ ngàng.
Giây tiếp theo, lại kiên quyết giãy giụa hất tay Đường Du ra, cô nói: "Tôi ngồi ở đây là được rồi."
Nói xong, cô ở một chỗ rất nhỏ gần lối đi ngồi xuống, bên cạnh đều là các nhân viên nam bộ phận thí nghiệm, ba chàng trai kia ngây ngốc khi cô ngồi xuống.
Không thể không chừa ra một khoảng cách.
Đường Du cũng sững sốt, do dự một hồi, cô ấy đành chen vào chỗ ngồi này.
Năm người chen vào chỗ ngồi của bốn người, Đường Du nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo cười cười, nói: "Ăn cơm đi."
Đường Du: "Nga, được."
Không khí toàn bộ nhà ăn từ ồ lên đến yên tĩnh.
Không ai có thể tin nổi Tô Hảo lại từ chối cơ hội tiếp xúc với Chu tổng, lần đầu tiên trợ lý Lục làm kiểu mai mối này, ngượng ngùng rụt tay lại, đỡ đỡ kính, do dự nhìn nam nhân đối diện.
Chu Dương đưa đầu ngón tay lên môi, đôi mắt rũ xuống, dường như không nhìn thấy bên này.
Tuy nhiên, trợ lý Lục ở cạnh anh lâu nay sao lại không hiểu chuyện.
Nam nhân này đang tức giận.
Anh ta ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: "Chu tổng, Tô Hảo đây là ở trốn ngài sao?"
Lời này.
Đã là người thứ hai nói với anh.
Người đầu tiên là Tô Thiến.
Chu Dương nhìn qua thử! Một đám nhân viên nam bên cạnh Tô Hảo, sợi tóc cô rối rối, thế nhưng cùng những nhân viên nam đó bắt chuyện.
Cô như vậy, trước khi anh thổ lộ, cô cũng trông như thế này đối với anh, nhưng sau khi anh thổ lộ, cả người nữ nhân này lại đầy gai, lạnh nhạt đến cực điểm.
Hơn mười phút sau, Chu Dương cầm áo khoác lên, sửa sửa áo sơmi, mang theo trợ lý Lục dưới ánh mắt một đám người rời khỏi nhà ăn, đi ngang qua bàn ăn chỗ Tô Hảo, nam nhân buông xuống đôi mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, sau đó nghênh ngang mà đi.
Tất cả mọi người ở bàn này đều cảm nhận được ánh mắt đó, một đám ngẩn đầu nhưng lại bắt gặp vẻ mặt văn nhã của trợ lý Lục, anh ta nhẹ